Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ma ma theo ta xuất cung về phủ Công chúa — cũng là người từng hầu Mẫu phi ta, đã quen thấu người bạc bẽo, gõ đầu ta nhắc nhở : Phò mã đối ta là không có sự lựa chọn, ta đối Phò mã cũng y như vậy.

Lục phủ không có quyền thế gì lớn, phụ hắn lại tuổi cao, nếu muốn toan tính cho tương lai của mình, ta chính là cành cao tốt nhất mà hắn có trèo lên.

“Có tương kính như tân, không sinh sự là đủ . Điện cần mắt sáng, sáng mới tốt.”

Còn tiểu cung nữ Kiều Nhi lớn lên cùng ta thì càng nói thẳng không kiêng dè: “Điện đương nhiên sáng như gương, Phò mã mật như vậy, chỉ có nịnh bợ Điện thôi.”

Ta lí nhí biện bạch: “ ấy không người như vậy.”

Nếu ta còn ở trong cung, có Hoàng huynh hay Hoàng tỷ thấy ta nói như vậy, chắc chắn ném cho ta một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ánh mắt như vậy ta đã từ nhỏ đến lớn, cho nên mới phát hiện ra cái lợi của việc lập gia đình ra ngoài xây phủ.

Ít nhất không ai lườm nguýt ta nữa.

Mặc dù Kiều Nhi vẫn bồi thêm một biểu cảm “Thấy chưa ta nói có sai đâu” mỗi khi Lục Hoàn sai người mời ta cùng dùng trà.

Kỳ thực ta nghĩ rất đơn giản: Nịnh bợ ta cũng được, thật muốn cận ta cũng tốt.

Chỉ cần hắn không bị ta cho tức chết là được.

Suy nghĩ này sau ta nói cho Lục Hoàn , hắn đến run cả hai vai, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Hắn nói cả người ta chỉ gom được nửa cái cơ, mà lại dùng hết lên người hắn .

Thì đúng là như vậy chứ sao.

Hắn là người ta luôn dõi theo trong mắt, giấu kín trong tim.

Là người mà khi thanh xuân tươi đẹp nhất, dù có Lục lão đại nhân đến mấy, vì muốn gặp hắn một lần, suốt bảy năm trời ta chưa từng vắng mặt buổi học .

Đặc biệt nhớ ngày sinh thần mười bốn tuổi của ta, ta bị nhiễm phong hàn đã lâu, dù sốt đến mơ màng, ta vẫn đội tuyết lớn đến Triều Huy Đường.

trời tuyết khó đi, hắn không đến.

Chỉ đến chập tối, hắn sai người hầu gửi đến một bức “Triều Huy Thúy Trúc Đồ” do chính hắn vẽ quà mừng, là một trong số ít người nhớ đến sinh thần của ta.

Có lẽ hắn tưởng ta bụi trúc ở Triều Huy Đường.

Thật ra ta chẳng Triều Huy Đường, cũng chẳng trúc.

Chỉ là vì có hắn ở mà thôi.

Chỉ là vì trên người hắn có hương thơm thanh khiết của lá trúc mà thôi.

Ta quả thực gan nhỏ, lời của ma ma và cung nữ tuy không hoàn toàn tin phục, cũng không dám không .

Ta trao cả tấm chân tình lại nhận lấy kết cục si tình mà không được chết già như Mẫu phi, nên chỉ giữ lễ tương kính như tân Lục Hoàn .

Đêm giao thừa đầu tiên hai ta bên nhau, lần đầu tiên hắn uống một chung rượu.

Trong chốc lát, sắc đỏ lan tràn từ cổ xuống, chỉ một chén đã khiến hắn mềm mại gục vào khuỷu ta.

“Sớm nàng xa lạ ta đến mức này, thà , thà …!” Hắn lẩm bẩm hôn mê bất tỉnh, ta dìu hắn lên giường, đầy hãi.

Ngự y không cho hắn uống rượu.

Ta hắn tổn hại , vội vàng truyền ngự y đến xem, rốt cuộc vẫn lại chút di chứng.

Đôi mắt hắn vằn lên tia máu đỏ không tan, đắp thuốc mỗi ngày nửa canh giờ, còn không được ra gió, chỉ có tĩnh dưỡng trong phòng.

Trong ấn tượng của ta, Lục Hoàn là người trên mặt lúc cũng treo nụ .

Lúc hắn không , khóe miệng cũng tự nhiên cong lên, thế cũng thấy ôn nhuận sáng sủa.

Cho nên mấy ngày nay hắn buồn bực nằm trên giường, không cũng chẳng nói chuyện, khiến ta thấy lạ lẫm và luống cuống.

Ta chợt nghĩ, nam tử luôn vân đạm phong khinh này, chắc cũng có lúc gượng vui vẻ.

an ủi người kẻ , hắn đã nhẫn nhịn bao đau đớn bệnh tật.

Những ngày trong lồng ngực ta cứ buồn bực mãi, ta thực sự không nhịn được mà đau cho hắn.

Mùng ba Tết, chập choạng tối, ta vào giúp Lục Hoàn thay thuốc.

Hắn bịt mắt, cuộn mình trong màn trướng, không thức hay ngủ.

Ta nhẹ nhàng ghé lại gần, thấy xương hắn càng lộ rõ, trong ngực như bị gai đâm, càng không kìm được sự xót xa.

Ta buột miệng nói ra thành tiếng: “ yên lành, uống rượu gì chứ.”

“Ta ta không uống rượu, không nói ra được câu .” Hắn đột nhiên mở miệng, người lảo đảo ngồi thẳng dậy, hai vừa vặn chống xuống bên cạnh người ta, dừng lại ngay trước mặt ta trong gang tấc.

Khiến ta chân luống cuống.

Ta một bên nhớ đến việc hắn bệnh nặng.

Một bên lại không nhịn được dời tầm mắt xuống, vào đôi môi mềm răng trắng của hắn, tiếp lời: “Đêm chỉ nói một nửa. ‘Thà ’ cái gì, ta chưa thấy.”

Hắn ngẩn người, yết hầu trượt lên xuống, đôi môi cũng theo khẽ hé mở: “Vậy Hoàn nói lại cho Điện một lần nữa.”

Gió đập vào song cửa, bóng cây lay động.

Hắn không thấy bóng cây động, cũng không ta đã rung động đến nhường .

“Sớm nàng xa lạ ta đến mức này, thà không động đến những tư lệch lạc kia. Ví dụ như ta dùng hiền danh mồi nhử, Thái tử đề nghị cho nàng tự mình chọn Phò mã.”

Ta kinh hãi tột độ, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thảo hôm hắn nói là hắn đã lỡ dở ta: “ nói sao cơ? khiến Thái tử ca ca? , sao khẳng định…”

“Điện …” Hắn lại ghé sát thêm vài phần, rõ ràng đeo bịt mắt, lại như thấu can ta, “ tư của nàng, viết hết lên mặt .”

Lời hắn nói rất gấp, mang theo tiếng thở dốc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương