Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nhìn mẹ anh đòi tôi mua nhà, mua xe, nuôi cả nhà ngay lần gặp?

“Lâm Hiểu, anh biết điều kiện anh không bằng . Nhưng anh thật sự nghiêm túc muốn bạn đời.”

Nghiêm túc?

“Anh Vương, tôi cũng nghiêm túc đấy.” – Tôi trả lời.

“Chính vì vậy, tôi chúng ta thật sự không phù hợp. Chúc anh may mắn.”

Gửi xong, tôi thẳng tay xóa kết bạn.

“Cậu unfriend rồi?” – Mỹ hỏi.

“Ừ.”

“Xử lý gọn ghê.” – Cô giơ ngón cái.

Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục nhâm nhi cà phê.

Điện thoại lại rung.

Lần này là mẹ tôi .

“Hiểu Hiểu à, nhà Vương vừa liên hệ mẹ.”

“Vâng.”

“Nghe nói con xóa kết bạn Vương rồi?”

“Đúng ạ.”

“Sao con lại làm vậy? Người ta đã xin lỗi rồi mà.”

“Mẹ, bọn con không hợp.”

“Không hợp chỗ ?”

“Không hợp ở mọi chỗ luôn ạ.” – Tôi bắt mệt. “Con không muốn một người lương tháng chỉ có 3000 tệ.”

“Cái con bé này, sao lại thực dụng thế hả? Suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền!”

Tôi hít sâu một hơi.

Thực dụng?

“Mẹ, con kiếm 30 vạn một , anh ta 3 vạn 6. Chênh nhau tám lần. Đây không thực dụng, đây là sự thật.”

“Nhưng người ta làm công chức, công việc ổn định.”

“Con cũng có công việc ổn định.”

“Công ty tư nhân thì sao mà ổn? Mai mốt phá sản thì sao?”

“Nếu vậy thì con đổi việc khác.” – Tôi nói, giọng bình tĩnh. “Con có năng lực, không sợ thất nghiệp.”

“Con…”

“Mẹ, con hiểu mẹ lo cho con. Nhưng người như vậy, thật sự không được.”

“Thế con muốn kiểu người thế ?”

“Ít nhất, thu nhập cũng tương đương.”

“Yêu cầu như thế là quá cao đấy.”

“Không cao đâu mẹ.” – Tôi đáp. “30 vạn một có gì to tát đâu. Ở cái thành phố này, người như thế rất nhiều.”

“Vậy sao con vẫn còn ế?”

Tôi im lặng.

Câu đó đúng là đau thật.

“Hiểu Hiểu, con cũng ba mươi rồi. Đừng kén chọn nữa.”

“Mẹ, con cúp máy đây.”

Tôi tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa kính.

Ba mươi .

Dường như đó là hạn sử dụng mà xã hội gán cho phụ nữ.

Không kết hôn, là “hết date.”

Nhưng nếu chỉ vì sợ ế mà chọn đại một người, thì có khác gì tự kết liễu hạnh phúc của chính mình?

“Đừng nghe mẹ cậu.” – Mỹ vỗ vai tôi. “Cậu giỏi thế, xinh thế, rồi sẽ gặp người xứng đáng.”

“Ừ.” – Tôi khẽ gật .

“Vương Kiến Quốc kiểu đó, chính xác là muốn kiếm máy rút tiền biết đi.”

“Chuẩn luôn.”

Điện thoại tôi lại rung lên.

Lần này là một lời mời kết bạn WeChat … mẹ anh ta.

【Lâm Hiểu, cô là mẹ của Vương. Chuyện hôm , chúng ta nói chuyện chút nhé.】

Tôi nhìn dòng tin nhắn.

Làm sao mà mẹ của Vương Kiến Quốc lại có WeChat của tôi?

Chắc chắn là anh ta cho bà .

Tôi không đồng ý.

chối thẳng.

“Lại nữa hả?” – Mỹ liếc nhìn điện thoại tôi.

“Là mẹ anh ta.”

“Trời má, đình này bị gì vậy? Đúng kiểu có độc luôn .”

“Chuẩn luôn.”

Buổi chiều quay về công ty, tôi vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện này.

Rốt cuộc nhà Vương là kiểu gì?

Ba mươi hai , lương tháng 3000 tệ, xem mắt còn kéo nguyên cả nhà đi theo.

Là nghèo đến mức mất kiểm soát?

Hay là đang có kế hoạch rõ ràng – con mồi, moi tiền?

Tối tan làm, tôi đi ngang nhà hàng tối .

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế , tôi quay người bước vào.

“Xin chào, chị cần hỗ trợ gì ạ?” – Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

“Tối , phòng số 206. Chị chỉ muốn hỏi… cuối cùng là ai thanh toán hóa đơn?”

Cô phục vụ hơi khựng lại một chút.

“Chuyện này… hơi riêng tư…”

“Tôi là người trong bàn hôm .” – Tôi giải thích, “Tôi chỉ muốn biết cho rõ thôi.”

“À… là một vị khách nam trả ạ.”

“Cụ là ai?”

“Người ngồi ở vị trí giữa bàn, tầm ngoài ba mươi .”

Vương Kiến Quốc.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn .”

Rời khỏi nhà hàng, tôi chợt có chút… thương hại.

Ba ngàn tám trăm tệ – hơn một tháng lương của anh ta.

Nhưng mà, thương hại thì cũng chỉ là thương hại.

Tôi không thỏa hiệp.

Lấy người như vậy, bước vào nhà như thế, chỉ có một : tai họa.

Về đến nhà, tôi mở laptop, đăng nhập lại chat xem mắt mà mẹ từng kéo tôi vào.

Một toàn trai xinh gái độc thân tầm ba mươi, phần lớn là đối tượng “vừa mắt” các bậc cha mẹ.

Tôi lướt lịch sử trò chuyện.

Bất ngờ một tin nhắn.

“Vương Kiến Quốc à? Mình biết người này.”

Người gửi là một cô gái tên .

Có người hỏi lại:

“Ủa sao? Có chuyện gì vậy?”

ngoái mình từng xem mắt anh ta. Cũng kéo cả nhà đi, xong bảo mình trả tiền.”

Tôi chết lặng.

ngoái?

“Lúc đó mình không trả, đứng dậy đi luôn.” – nhắn tiếp.

này nghe nói anh ta đi xem mắt liên tục, lần cũng như vậy.”

đình này chắc làm nghề… đi ké chuyên nghiệp quá?”

“Chắc luôn rồi.” – Có người trong nhắn lại.

Tôi nhìn vào những dòng tin nhắn , cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Vương Kiến Quốc và cả đình anh ta — chính là những kẻ chuyên nghiệp trong việc ‘dựa hơi xem mắt chén uống no nê’.

Lấy cái danh “ bạn đời” đi lừa đảo lòng tin — và cả ví tiền của người khác.

Tôi chụp màn hình, lưu lại đoạn hội thoại.

đó rời khỏi .

Điện thoại tôi lại reo lên.

Là mẹ tôi.

“Hiểu Hiểu à, nhà Vương lại nói mẹ rồi, muốn gặp lại con, ngồi xuống nói chuyện cho rõ.”

“Không gặp.”

“Sao thế?”

“Mẹ, đình đó có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

là dân chuyên đi chực đấy mẹ. Lợi dụng xem mắt lừa con gái trả tiền.”

“Con nghe ở đâu ra cái chuyện này?”

“Trong xem mắt. Có người tên nói đã từng bị lừa y chang, ngoái.”

dây kia im lặng vài giây.

“Thật không đó?”

“Thật. Mẹ à, lần mẹ muốn giới thiệu ai, có kiểm tra kỹ trước được không?”

“Mẹ đâu có biết…”

“Thôi, con mệt rồi. Con đi ngủ đây.”

Tôi cúp máy, nằm vật ra giường.

Mắt nhìn lên trần nhà.

Ba mươi .

Hình như cái mốc ba mươi này là một cái deadline vô hình dành cho phụ nữ.

Không lấy chồng là mặc định… có vấn đề.

Thế nhưng — lấy chồng chỉ né “ế”, rồi rơi vào cái nhà như kia…

Không thà ở vậy còn hơn sao?

Tôi bật cười.

Thôi vậy.

Độc thân cũng chẳng sao.

Ít ra, tôi không đi nuôi cả người ta.

3.

“Cậu chối thật à?”

Sáng thứ Hai, tôi kể chuyện hôm trước cho đồng nghiệp .

“Ừ, tất nhiên là chối rồi.”

“Quá đúng.” – nói. “Loại đàn ông đó chỉ đang … máy rút tiền biết đi.”

“Chuẩn luôn.”

“Mẹ cậu còn giục nữa không?”

“Mỗi ngày ba cuộc .” – Tôi thở dài. “Bà nói tớ quá kén chọn.”

“Cậu kén chỗ chứ?” – trợn mắt. “Cậu kiếm 30 vạn một , người cũng kiếm chừng đó thì có gì là quá đáng?”

“Trong mắt mẹ tớ, vậy là ‘ảo tưởng sức mạnh’ rồi.”

“Thế bà muốn cậu kiểu người gì?”

“Tốt nhất là ‘ổn định’.” – Tôi bắt chước giọng mẹ, “Công chức, đơn vị sự nghiệp, chén cơm sắt…”

“Chén cơm sắt mà lương tháng 3000 tệ.” – cười khẩy.

“Đúng vậy đó.”

“Nói thật, đó Vương Kiến Quốc có nhắn gì nữa không?”

“Không. Tớ xóa anh ta rồi.”

“Vậy là tốt.”

Buổi sáng họp, điện thoại tôi liên tục rung.

Lướt thì là số lạ.

Tôi không nghe máy.

Nhưng người đó liền ba lần.

Đến trưa, lúc cơm, tôi mới lại.

“A lô?”

“Lâm Hiểu không?” – Một giọng nữ vang lên.

“Tôi đây. Xin hỏi ai vậy?”

“Tôi là mẹ của Vương Kiến Quốc.”

Tôi hơi sững người.

“Cô Vương ạ?”

“Đúng rồi, là tôi.” – Giọng bà đầy giận dữ. “Lâm Hiểu, sao cô có làm như vậy?”

“Làm gì cơ ạ?”

“Cô nói trong xem mắt là nhà chúng tôi lừa đảo uống không?”

Tôi nhíu mày: “Cháu không hề nói vậy.”

“Thế tại sao cả đều đang bàn tán?”

“Là người khác nói, không cháu.”

“Cô còn chối à?” – Bà ta bắt to tiếng. “Tôi nói cho cô biết, đây là vu khống, tôi có kiện cô đấy!”

Tôi cười.

Vu khống?

“Cô muốn kiện thì cứ kiện.” – Tôi bình tĩnh đáp. “Nhưng trước khi kiện, nên xem lại sai, đúng.”

“Cô…”

“Lần gặp mặt mà kéo cả nhà bảy người đến, một bàn toàn món đắt tiền, rồi đòi tôi trả tiền – chuyện đó là gì?”

Vương nhà tôi có lòng tốt, muốn cả nhà cùng gặp gỡ cô.”

“Gặp tôi?” – Tôi bật cười lạnh. “Hay là gặp ví tiền của tôi?”

“Cô nói kiểu gì đấy hả?”

“Tôi nói như vậy là do các người ép tôi.” – Tôi đáp.

“Và nữa, đừng cho tôi nữa. Nếu còn làm phiền, tôi sẽ báo công an.”

“Cô…” – Giọng kia chưa kịp nói thêm, tôi đã dập máy và chặn số.

quay sang nhìn tôi: “Mẹ Vương Kiến Quốc đấy à?”

“Ừ.”

“Nói gì vậy?”

“Nói tôi vu khống nhà .”

phá lên cười: “Cả nhà làm thật rồi còn không cho người ta nói? đình này bị gì vậy?”

“Đúng là không hiểu nổi.” – Tôi nhún vai.

“Cậu báo công an chưa?”

“Chưa. Mới chặn số thôi.” – Tôi nói. “Còn làm phiền nữa thì sẽ báo thẳng.”

Ba giờ chiều, tôi đang tập trung hoàn thiện bản kế hoạch, điện thoại lại đổ chuông.

Lại là số lạ.

Tôi không bắt máy.

Một lát , có tin nhắn gửi đến.

“Lâm Hiểu, anh là Vương Kiến Quốc. Mẹ anh không nên nói chuyện như vậy, xin lỗi .”

Tôi nhìn dòng tin nhắn, không trả lời.

Chưa được vài phút, tin thứ hai lại tới.

“Anh biết có thành kiến đình anh, nhưng… có cho anh một cơ hội không? Gặp riêng, nói chuyện đàng hoàng?”

Tôi suy nghĩ vài giây, rồi nhắn lại:

“Không cần đâu.”

Tin nhắn nhanh chóng trở lại:

“Tại sao vậy?”

Tôi gõ từng chữ, không nhanh không chậm:

“Vì anh đã 32 mà còn không tự quyết được gì cả.

Lần gặp mặt dẫn nguyên nhà đi cùng, xong tôi trả tiền.

Anh biết trước chuyện đó không?”

Một lúc , anh ta nhắn lại:

“Anh… không rõ lắm.”

“Vậy tại sao không ngăn lại?”

“Anh…”

Tôi không trả lời nữa.

Kiểu đàn ông như thế – không đáng tốn thời gian.

Ba mươi hai , vẫn còn là “con ngoan của mẹ”.

Không kiếm được nhiều tiền, nhưng lại đầy vấn đề.

Tối tan làm, tôi ghé siêu thị mua ít đồ.

Khi bước ngang quầy mỹ phẩm, tôi bất ngờ nhìn một bóng dáng quen thuộc.

dâu của Vương Kiến Quốc, đang đứng ở khu thử mỹ phẩm cùng đứa cháu trai hai .

Cô ta đang thử một lọ kem dưỡng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương