Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
“Hy sinh là gì ạ?”
An An mới năm tuổi, vẫn chưa thể hiểu hết khái niệm cái chết.
Tôi nghĩ… đôi khi một lời nói dối thiện ý vẫn tốt hơn sự .
Thay vì để con biết ba mình là một kẻ tồi tệ, chi bằng để con hiểu dần ý nghĩa của sự mất mát, của cái chết.
“Hy sinh nghĩa là… đã mất rồi, không còn được nhìn thấy nữa. Mãi mãi… không thể gặp lại.”
“Mẹ không được chết đâu đấy! An An nào cũng thấy mẹ!”
Nghe con nói , tôi sững người.
Tôi vốn tưởng An An sẽ khóc, sẽ dỗi, thậm chí sẽ chất vấn vì sao con không có ba như bạn bè.
Nhưng không.
Con lại nói lời này.
Tôi ôm con chặt hơn một chút, lòng dịu lại, khẽ cười:
“Yên tâm, An An còn được thấy mẹ lâu nữa.”
An An đưa tay níu vạt áo tôi, giọng non nớt mà kiên định:
“Mẹ không được rời xa An An.”
Tôi mỉm cười. Nhưng khi ánh mắt khẽ rơi xuống, lòng tôi lại thoáng một tia hụt hẫng khi bất giác nghĩ đến người đàn ông ấy.
Tuổi thơ của tôi chỉ có bóng lưng lạnh nhạt của ba.
Tôi hiểu quá — một gia đình trọn vẹn ảnh hưởng đến một đứa trẻ như thế nào.
“An An không có ba, con có buồn không?”
Đứa nhỏ lòng không hề do dự, quả quyết lắc đầu:
“Không buồn. Có mẹ là đủ rồi.”
con, ba chỉ là một phần khái niệm “gia đình”.
Mà gì con thấy được — cũng chỉ là ba của bạn Huyên Huyên mỗi đưa đón con bé tan học. Ngoài ra… hình như cũng chẳng làm gì nhiều.
9.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, trường mẫu giáo cho nghỉ dài , tôi đưa An An thành phố A.
Lúc xuống sân bay, tôi quấn con kín mít — khẩu trang, mũ lưỡi trai, áo khoác rộng trùm đầu — chỉ sợ có người nhận ra.
Tôi nghe Ôn Tình nhắc thoáng qua… rằng mấy năm nay Phó Đình Hạc dường như vẫn tìm cách dò hỏi của tôi.
“An An lại đây, cậu có lì xì to cậu rồi nè!”
“Con cảm ơn cậu ạ.”
Ngay khi gặp, Kỷ Thần — anh họ tôi — liền nhét ngay phong bao đỏ chót tay An An.
“Anh, nó không thiếu tiền đâu.” – Tôi nhỏ giọng nhắc.
“Đây là tấm lòng của cậu, không vì tiền.” – Anh họ tôi cười, xoa đầu An An, ánh mắt đầy chiều mến.
Cách không xa, Giang Trạch Vũ đứng dựa lan can, vừa nhìn vừa len lén rút điện thoại chụp một tấm hình, sau gửi ngay nhóm chat bạn học.
【Tôi thề, người phụ nữ … trông rất giống Kỷ Tinh.】
Vì đứng khá xa, anh ta không nghe nội dung cuộc trò chuyện. Mà tôi còn đội mũ kín đầu, nói chuyện cũng nhỏ giọng.
Anh ta không chắc chắn, chỉ dựa cách Kỷ Thần thân thiết tôi mà suy đoán.
Nhóm chat lập nổ tung một loạt nhắn:
S: 【Cậu dựa cái quần gì mà nhận ra được?】
L: 【Tôi cũng thấy là nữ.】
A: 【Cỡ này Phó Đình Hạc có tới tận nơi cũng chưa chắc nhận ra nổi.】
Giữa chuỗi nhắn hài hước, chỉ có một dòng khiến mọi người đồng loạt im bặt:
F: 【Tôi đến.】
J: 【??? Anh biết chỗ luôn à?】
Giang Trạch Vũ gãi đầu. Không hiểu sao Phó Đình Hạc lại biết địa điểm đến thế.
Nhưng Phó Đình Hạc không nhắn thêm gì nữa.
Anh đã đoán trước — nếu Kỷ Thần cưới vợ, Kỷ Tinh định sẽ đến.
Và anh đã sớm cho người âm thầm dõi ở sân bay lẫn nơi tổ chức hôn lễ.
Chỉ cần cô ấy lộ diện, lập sẽ có người báo .
10.
“Mẹ ơi, nhiều đồ ăn quá!”
An An phấn khích hẳn lên, đôi mắt sáng rực như được thắp đèn. Trên bàn toàn là món mà bình thường tôi không cho con đụng tới.
Tôi gật đầu, không ngăn cản.
Bình thường tôi luôn siết chặt chế độ ăn của con vì thể trạng yếu. Nhưng hôm nay… thôi coi như ngoại lệ.
“Mẹ ơi, An An bằng ống hút.”
“Được rồi, mẹ đi nhờ phục vụ cho con.”
Tôi vừa đứng dậy, nụ cười còn chưa kịp tắt đã cứng lại trên môi.
Người đàn ông kia… vẫn là gương ấy.
Chỉ khác ở chỗ, giờ anh đã thêm vài phần chín chắn, điềm tĩnh hơn so năm năm trước.
Anh đứng cách tôi chừng ba mét — không xa, cũng chẳng gần.
Ánh mắt nóng rực của anh, không chút né tránh, gắt gao dừng lại trên người tôi.
Tôi phản xạ chắn nhẹ trước người An An, không anh nhìn thấy con.
“Mẹ, sao mẹ đứng yên ?”
Một tiếng gọi nhỏ vang lên phía sau khiến Phó Đình Hạc lập nhìn sang — ánh mắt anh rơi xuống cậu bé nép sau tôi.
Trước khi đến đây, anh nghe nói Kỷ Tinh xuống máy bay cùng một đứa trẻ. Anh còn cho rằng người ta nhận nhầm.
Không ngờ… cô thực sự mang một đứa bé.
Và cậu bé ấy gọi cô là “mẹ”.
Câu trả lời đã ràng như ban — nhưng lại nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay run lên đã tố cáo tất cả.
Cuộc gặp gỡ này — sự quá bất ngờ.
Cả tôi và anh đều đứng nguyên tại chỗ, không ai lên trước nửa .
Thời gian như đông cứng lại ở khoảnh khắc .
“Mẹ ơi, An An bằng ống hút mà!”
An An ló đầu ra sau lưng tôi, kéo kéo áo, như lôi tôi ra khỏi sự trầm mặc căng cứng.
Tôi siết chặt tay con, không dám buông một .
“Để anh đi .”
Phó Đình Hạc lên tiếng trước, xoay người phía phục vụ.
Anh không sợ tôi sẽ chạy.
khoảnh khắc tôi trở lại thành phố A, số phận đã sắp đặt sẵn cho lần chạm này.
Anh quay lại rất nhanh, cúi người đưa chiếc ống hút phía An An.
Tôi nhìn chằm chằm động tác ấy, đầu óc chỉ còn lại một ý nghĩ duy :
Xong rồi. Mọi thứ… xong rồi.
“Mẹ ơi, con có được nhận cái ống hút mà chú kia đưa không?”
An An ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, giọng ngập ngừng.
Con không nhận ra anh, nhưng vẫn nhớ lời tôi dặn — không được nhận đồ của người lạ.
11.
Phó Đình Hạc ngước nhìn tôi, đáy mắt chất chứa vô vàn cảm xúc —
Nhiều vẫn là niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đánh mất, xen lẫn cả dè dặt lo sợ vì không biết có còn được tha thứ hay không.
“An An, con không được nhiều sữa quá đâu. Hôm nay thôi nhé.”
Phản ứng đầu tiên của tôi có phần hơi tàn nhẫn con.
An An sững người, ràng không hiểu vì sao mẹ lại đột ngột không cho mình nữa.
“Nhưng hôm qua mẹ còn bảo là nhiều sữa sẽ cao lên mà?”
“An An lớn rồi, học cách sữa mà không cần dùng ống hút.”
Tôi cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng tim lại thắt lại hồi.
Phó Đình Hạc hiểu.
Tôi cố ngăn không cho con tiếp xúc anh — ít là lúc này.
phía xa, Kỷ Thần nhìn thấy Phó Đình Hạc xuất hiện giật bắn cả người.
Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn âm thầm dò hỏi tung tích của tôi.
Lần nào cũng bị gạt đi.
Anh tôi không ngờ lần này lại bất ngờ chạm giữa đời thực.
“Chúng ta nói chuyện.”
Giọng Phó Đình Hạc trầm thấp vang lên.
“Không có gì để nói cả.”
Tôi thẳng thắn chối.
Năm đã chọn tay mọi thứ cũng nên dứt khoát.
Giữa tôi và anh ta… sớm đã chẳng còn gì liên quan.
An An là con của tôi. Chỉ của tôi. Không ai có quyền giành .
“Trước con nói lời này… không hay đâu.”
Giọng anh thấp hẳn, nhưng lại mang áp lực đè nén.
ràng là đe dọa trắng trợn.
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái.
Cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đưa An An cho chú ba trông giúp rồi anh ra khu vực cầu thang.
“ nói gì nói nhanh lên.”
Tôi cau mày, không giấu nổi sự mất kiên nhẫn.
“Đứa bé… là con anh đúng không?”
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy chờ đợi, gần như là van xin một lời xác nhận.
Dù tôi có nói “không ”, anh cũng sẽ không .
12.
Vừa nhắc tới con, tôi chột dạ.
Nhưng nhớ lại chuyện năm xưa, tôi lại thẳng thừng đáp, giọng không chút do dự:
“Không .”
Tôi quá hiểu Phó Đình Hạc.
Chỉ cần nhìn phản ứng vừa rồi của anh ta là biết — đầu anh ta đã chắc chắn An An là con mình.
“Thằng bé là con của chúng ta.”
Anh ta nói như khẳng định một sự hiển nhiên.
Tôi suýt bật cười vì .
“Phó Đình Hạc, anh đâu ra tự ?”
Anh đâu ra cái dày để nói câu ?
Vừa gặp lại đã nhận con?
Cái kiểu này cứ như người nói lời tay năm … không là anh ta .
“ trước là anh sai. Em đi rồi, anh đã tìm em rất lâu… năm qua, anh sự rất nhớ em.”
Anh ta tiến lên một , cố rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Tôi lập cảnh giác lùi lại.
Tôi không nghĩ Phó Đình Hạc sẽ chịu cúi đầu nhận lỗi như .
Tính khí của anh ta nổi tiếng giới — vừa bướng vừa xấu.
Trước đây khi còn đuổi tôi, có làm tôi giận đến mấy cũng chưa thốt ra một câu “xin lỗi” cho tử tế.
Cùng lắm là mua quà, dày bám tôi đến phát phiền.
“Chúng ta đã tay rồi.”
“Anh không đồng ý.”
Vừa nghe đến hai chữ tay, anh ta liền cuống lên.
Điều khiến anh hối hận đời — chính là cái anh mở miệng nói lời tay tôi.
“Người nói tay là anh. Anh không có tư cách không đồng ý.”
Thấy tôi dứt khoát như , Phó Đình Hạc không tiếp tục nhắc đến chuyện quay lại nữa.
Anh ta trầm mặc vài giây, rồi hỏi:
“Thằng bé tên là An An à?”
“Không liên quan đến anh.”
An An là điểm yếu duy của tôi.
Nếu Phó Đình Hạc định giành quyền nuôi con, chẳng khác nào mạng tôi.
“A Tinh, em bây giờ… nóng tính hơn trước rồi đấy.”
Giọng anh ta dịu đi, có chút mềm mại, xen lẫn vài phần uất ức — cứ như làm nũng.