Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chẳng bao sau, má Ngô được vệ sĩ mời vào thư phòng.
Cả phòng im lặng hồi , không ai nói câu nào.
Thư ký thấy không khí căng thẳng, thở mạnh cũng không dám.
Má Ngô biết Cố Ngôn Việt đang đợi điều gì, nhưng càng như vậy, bà càng không muốn mở miệng.
Nghĩ đến lời trăng trối cùng của Lục Ương Ương, bà chùng vực sâu.
“Nói cho tôi biết, Ương Ương đang ở đâu?” cùng Cố Ngôn Việt không nhịn được, là người lên tiếng hỏi .
Không ai để ý, bàn tay đặt đầu gối của anh đã siết chặt lấy ống quần tây, chiếc quần được là phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm thảm hại.
Giống như trái tim anh lúc này, đang bị vò nát một nắm.
“Cô ấy đã đến nơi cần đến, làm bạn với những đóa hoa trà cô ấy yêu nhất, không bao giờ trở lại nữa.”
lời của má Ngô như những tảng đá đập thẳng vào tim Cố Ngôn Việt.
Gáy anh cứng đờ, cổ họng khô khốc, đắng chát không thốt nên lời.
Mặt trời đỏ rực nhô lên, tia nắng ban mai rọi vào thư phòng.
Má Ngô ngước mắt nhìn sang, thấy Cố Ngôn Việt ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt đỏ ngầu vằn tia máu.
Người đàn ông ấy môi run rẩy, dù được ánh nắng ấm áp chiếu vào, toàn thân toát lên vẻ cô độc tột cùng.
Má Ngô nhếch mép, nở một nụ châm chọc, lạnh giọng nói: “Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.”
Bàn tay đang siết chặt của Cố Ngôn Việt không buông, anh cũng chẳng phản bác lại lời mỉa mai của má Ngô.
khổ nhất đời này không gì bằng sinh ly tử biệt.
Mà anh, lại phải trải đến ba lần.
Lần đầu tiên, anh tưởng Lục Ương Ương chết vì sinh khó, mất máu quá nhiều, trơ mắt nhìn căn biệt thự tân hôn hóa tro bụi.
Lần thứ hai, Lục Ương Ương khôi phục trí nhớ cầu xin anh buông tha, anh ở sảnh sân bay, trơ mắt nhìn cô đi xa dần.
Một năm nay, anh sống lay lắt dựa vào những dòng trạng thái mạng xã hội của cô.
Mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò.
Đến khi nghe tin má Ngô về, những cảm xúc dồn nén bấy cùng cũng tìm được lối thoát.
Nhưng giờ đây, má Ngô lại bảo anh rằng, Lục Ương Ương không bao giờ quay lại.
Không, anh không tin.
Nhưng hiện thực bắt anh phải tin.
Một năm , má Ngô luôn ở bên Lục Ương Ương.
Cố Ngôn Việt biết rõ má Ngô thương cô đến nhường nào, bà coi cô như con gái ruột.
Nếu Lục Ương Ương còn bình an, bà không bao giờ trở về một mình.
Hồi sau, Cố Ngôn Việt mới phất tay, ra hiệu cho vệ sĩ thả người.
Má Ngô nhìn Cố Ngôn Việt một cái, để lại địa chỉ phần của Lục Ương Ương rồi không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Cố Ngôn Việt ngồi bệt đất, vớ lấy chai rượu, ngửa cổ nốc ngụm rượu mạnh.
Cảm giác rát nóng bỏng cổ họng chảy dạ dày.
Rõ ràng là uống rượu lúc bụng rỗng, nhưng anh chẳng thấy chút nào, nỗi thể xác so với nỗi trong tim thì có thấm tháp gì.
“Ương Ương, em tàn nhẫn lắm…”
Lời chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi.
“Em đi cũng đi lặng lẽ như vậy, đến chết cũng không chịu tha thứ cho anh sao? Bỏ lại một mình anh…”
Cố Ngôn Việt nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Anh cứ thế nốc ngụm, cùng đôi mắt nhuốm màu say, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, cả người nồng nặc hơi men.
Cửa bị đẩy ra, giọng nói non nớt vang lên: “Bố!”
Cố Ngôn Việt mắt nhìn, thấy cậu con trai yêu quý Cố Cẩm An đang xách theo chiếc gối, ủ rũ chạy đến mặt anh.
Năm đó khi Lục Ương Ương má Ngô rời đi, cùng để lại con trai cho anh, để lại cho anh một chút niềm tin hy vọng.
Không đợi Cố Ngôn Việt mở miệng, Cố Cẩm An ôm gối, lao mạnh vào anh.
“Bố ơi, con mơ thấy không thèm để ý đến con nữa… Bao giờ mới về?”
Cố Ngôn Việt không nói gì. Cố Cẩm An cứ ngước đầu chớp mắt nhìn anh, hốc mắt nhanh chóng ngập nước.
Đúng lúc này, Cố Ngôn Việt cúi người bế thốc cậu lên.
“Bố…”
Trong mắt Cố Cẩm An thoáng vẻ kinh ngạc, khóe mắt còn vương giọt nước mắt chực chờ rơi , chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Ngôn Việt ôm chặt vào .
Cố Ngôn Việt ôm con rất chặt, như sợ cậu biến mất.
“Bố ơi, bố ôm chặt quá con không thở được.” Cố Cẩm An khẽ vùng vẫy.
Cố Ngôn Việt nới lỏng tay một chút, giọng khàn đến mức không ra hình thù.
“Tiểu An, ngày mai… bố con đi gặp .”
Cố Ngôn Việt Cố Cẩm An đến một thị trấn trồng đầy hoa trà ở nước Y.
Dưới chân núi, họ gặp má Ngô. Bà không nói gì với Cố Ngôn Việt, chỉ đỏ hoe mắt, dịu dàng hỏi han Cố Cẩm An câu.
Họ đi xuyên rừng hoa trà, đến gần đỉnh núi sát vách vực, nơi có một gò đất .
bia in rõ tấm ảnh Lục Ương Ương đang rạng rỡ như hoa. Chút ảo tưởng cùng nơi đáy Cố Ngôn Việt hoàn toàn tan biến.
Hắn chôn chân tại chỗ hồi . Rõ ràng chỉ cách bước chân, lại chẳng dám bước tới gần.
Nắng ấm rọi lên tấm ảnh, tựa hồ như Lục Ương Ương đang ngay mặt hắn, mắt cong cong nhìn hắn.
Cố Ngôn Việt ngẩn ngơ nhìn, đôi mắt đỏ ngầu bước tới, vươn tay ra, thì thầm gọi: “Ương Ương.”
Đầu ngón tay vừa chạm vào, ảo ảnh kia vụt tắt.
Cố Ngôn Việt quỳ rạp Lục Ương Ương, người gục lên tấm bia lạnh lẽo. Tiếng nghẹn ngào bật ra kẽ răng người đàn ông, tiếng tiếng theo gió tan vào trời đất mênh mông.
Nhìn người quen thuộc bia , lại nhìn vẻ bi thương tột cùng của Cố Ngôn Việt, Cố Cẩm An rốt cuộc cũng hiểu không về thăm mình nữa.
Có lẽ bị tiếng khóc đớn của bố lây lan, Cố Cẩm An trong vòng tay má Ngô ban đầu chỉ thút thít .
Sau đó cậu òa lên khóc nức nở, miệng không ngừng gào khóc gọi “ ơi”.
Sau ngày hôm đó, ngọn đồi đầy hoa trà trở viên tư nhân của nhà họ Cố. Ai cũng biết một thanh niên tóc đen giàu có nứt đố đổ vách đã mua lại nơi này.
đó về sau, năm nào Cố Ngôn Việt cũng Cố Cẩm An đến thị trấn này ở lại một thời gian.
Mãi cho đến năm Cố Cẩm An 18 tuổi, Cố Ngôn Việt cậu về nước, lập tức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, tuyên bố chuyển giao vị trí người đầu gia tộc lại cho Cố Cẩm An.
“Tiểu An, bố giao lại sản nghiệp Cố gia cho con, con có oán hận bố không?”
Cố Cẩm An im lặng hồi rồi lắc đầu: “Con không hận bố.”
Cố Ngôn Việt khẽ sững sờ: “Tại sao?”
Cố Cẩm An ngước mắt nhìn thẳng vào ông, ôn tồn nói: “Những năm , con biết bố luôn không buông bỏ được . Bố đã ở bên con rất nhiều năm, con rất biết ơn.”
“Con đã trưởng rồi, bố hãy đi làm việc bố muốn làm đi, cơ nghiệp nhà họ Cố cứ để con lo.”
Lời vừa thốt ra, Cố Ngôn Việt nghẹn lời, đôi mắt kiên nghị cay xè.
Năm đó ở thị trấn , hắn đã muốn ở bên cạnh Lục Ương Ương mãi mãi.
Hắn có ý định quyên sinh lần, nhưng sau đó Lục Ương Ương báo mộng, bảo hắn phải chăm sóc tốt cho Cố Cẩm An còn dại, hắn mới bỏ ý định đó.
Lục Ương Ương nói đúng, tuổi thơ hắn đã không hạnh phúc, không thể để Cố Cẩm An cũng giống như hắn.
Nếu cả cha lẫn đều không còn, đứa trẻ cô độc bất lực biết bao.
Những năm hắn luôn cố gắng gượng, đến nay Cố Cẩm An đã niên, dưới sự dạy dỗ tận tình của hắn đã có thể một mình đảm đương mọi việc.
Cố Cẩm An đã cao đến chóp mũi Cố Ngôn Việt. Hắn tay xoa đầu con trai, giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Không hổ là con trai của Cố Ngôn Việt ta. Vậy bố giao lại tất cả cho con.”
Ngày hôm sau, web chính thức của tập đoàn Cố thị công bố người nắm quyền mới nhất của Cố gia.
Cố Cẩm An ra sân bay tiễn Cố Ngôn Việt, im lặng nhìn chiếc máy bay dần khuất bóng.
Cố Cẩm An biết những năm , bố luôn chờ đợi thời khắc này để rời đi.
Có thể là một mốc thời gian đặc biệt nào đó, cũng có thể chỉ là một ngày bình thường.
Một đêm của một tháng sau, trong Cố Cẩm An dâng lên nỗi bất an khó tả.
Nửa đêm trằn trọc mãi, đến gần sáng mới mơ màng chợp mắt được.
Trong mơ, cậu thấy bố giữa biển hoa trà mênh mông, những hạt mưa bụi phủ lên người họ như được dát một lớp hào quang mờ ảo.
Hai người dịu dàng nhìn cậu, nói: “Bảo trọng nhé, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dứt lời, họ nắm tay nhau quay lưng bước vào màn mưa sương, bóng dáng ngày càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cổ họng cậu nghẹn ứ không thốt nên lời, lo lắng đuổi theo nhưng cứ mãi chạy vòng quanh tại chỗ.
Cố Cẩm An giật mình tỉnh giấc, dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn vườn hoa bên ngoài.
Biệt thự Cố gia bây giờ trồng đầy hoa trà.
Mưa ngoài cửa sổ dần nặng hạt, đánh rụng đầy những bông trà, cánh hoa tơi tả rụng đầy đất, có cả những đóa hoa còn nguyên vẹn.
Nhìn cảnh tượng này, Cố Cẩm An nhíu chặt mày, tay bám chặt bệ cửa sổ, nỗi bất an trong không hề thuyên giảm.
Tại viên riêng của Cố gia ở nước Y, ngọn núi phía sau là vùng cấm địa. Khi hoa trà nở rộ khắp núi, nơi đây đẹp tựa chốn đào nguyên.
Tất cả người làm trong viên đều được cảnh báo không được phép tự ý lên núi.
Họ đều biết, chủ nhân viên có một người vợ yêu dấu được chôn cất đỉnh núi.
Vị chủ nhân ấy, có khi là ban ngày, có khi là đêm tối, ngày nào cũng lên núi ngồi trò chuyện.
“Ương Ương, Tiểu An trưởng rồi, thằng giỏi lắm.”
Cố Ngôn Việt mái đầu đã bạc trắng, tấm lưng còng ngồi trong màn mưa bụi, tay áo lau nước mưa bia .
Trong ảnh, Lục Ương Ương thật ngọt ngào, dường như đang dịu dàng nói với hắn: “Em tha thứ cho anh rồi.”
“Ương Ương, anh đến với em đây.”
Ngày hôm đó, Cố Ngôn Việt không bao giờ núi nữa.
Ngày hôm sau, web chính thức của tập đoàn Cố thị chuyển sang màu xám đen, bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn sự ra đi của cựu chủ tịch Cố Ngôn Việt.
(HẾT)
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎