Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Bà Úc lườm anh một cái: “Anh chưa nói cho tôi biết, đối tượng hôm nay tôi anh đi gặp thế nào, có ưng ý không?”

“Tôi con bé là chỗ quen biết cũ rồi, con bé vừa xinh đẹp vừa có nghề nghiệp đàng hoàng, là một đứa trẻ rất ngoan.” Bà Úc cười hớn hở: “Thấy anh đi đến tận giờ này mới về, chắc là nói chuyện cũng hợp nhau không?”

Úc Đình Mục bất giác nhớ lại hình ảnh Ôn Đường.

Lần đầu gặp gỡ là máy bay, thấy cô dốc hết tâm sức cứu sống một đứa trẻ sinh non, kiên trì đến mức tay run rẩy cũng không bỏ . Lúc đó anh cũng chỉ ghi nhớ gương mặt ấy có chút ấn tượng tốt về cô.

Nhưng đêm nay, anh mới cảm thấy thực sự được “quen biết” Ôn Đường…

Đang mải suy thì bên tai lại vang lên tiếng truy vấn của bà Úc, anh buột miệng đáp một : “Cũng tốt ạ.”

ngờ tiếp theo anh nghe được lại là giọng nói đầy hân hoan của : “Thế thì tốt quá rồi, hai ngày nữa nhớ dắt người về nhà ăn bữa cơm nhé.”

Úc Đình Mục nhíu mày, lúc này mới phản ứng kịp: “, người chưa đồng ý hẹn hò con đâu.”

Bà Úc liếc anh một cái: “Thế lẽ anh không mời người đến nhà ăn một bữa cơm được à?”

Đó cũng phải xem cô ấy có rảnh không, có muốn đến không đã chứ, Úc Đình Mục thầm trong lòng. Nhưng trong cái nhà này, người anh khó đối phó nhất chính là .

“Để xem đã ạ.” Úc Đình Mục trả lời nước rồi đứng dậy định về phòng: “Công ty họp trực tuyến, con đi việc đây.”

cũng ngủ sớm đi ạ.”

Nói xong anh đi thẳng lên lầu, để lại bà Úc ngẩn ngơ, định gọi lại mắng vài nhưng anh đã vào phòng mất rồi.

Về đến phòng, sau khi kết thúc họp, Úc Đình Mục gấp máy tính lại, không kìm được mà đến những lời vừa luyên thuyên bên tai. Trong đầu anh hiện lên bóng dáng gầy gộc nhưng vô cùng kiên định ấy.

Cảm xúc vừa chớm nở đã anh đè nén xuống. Chỉ là lại mỗi lần hai người tình cờ gặp mặt đều xảy ra những tình huống ngoài ý muốn. Khóe môi Úc Đình Mục khẽ cong lên một chút. Anh vốn không thích sự bất ngờ, nhưng nếu là Ôn Đường, dường anh có thể chấp nhận được.

Một tuần sau.

Ôn Đường mang theo món quà đã chuẩn từ nửa tháng trước đến mừng sinh nhật Ngải Thiến. Buổi tiệc có không ít học cũ chơi nhau từ thời cấp ba.

Trong bữa tiệc, mọi người không tránh khỏi hỏi thăm tình hình dạo này của nhau. Một người khi biết Ôn Đường đã ly hôn thì không khỏi kinh hô:

“Mày vất vả lắm mới theo đuổi được Giang Kỳ An, tu thành chính quả anh , sao hai người lại ly hôn rồi?”

Ngải Thiến hứ một tiếng đầy vẻ xúi quẩy: “Hồi trước tiếp xúc ít tưởng Giang Kỳ An là nam thần xa tận chân trời, hoàn hảo không tì vết, giờ hiểu ra mới thấy cũng chỉ đến thế thôi.”

Đám ngồi cùng bàn lập tức ngửi thấy mùi “biến”, nhao nhao hỏi rốt là có chuyện gì.

biết hồi đó mày thích Giang Kỳ An đến mức nào, sao giờ bỏ là bỏ luôn được thế?”

“Tao tưởng hai người cưới nhau lâu vậy rồi thì ít nhất cũng phải có một em bé rồi chứ.”

Ôn Đường nhấp một ngụm rượu, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía , cô khẽ thở dài, chỉ nói mập mờ một :

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là bọn tao đơn thuần không tình cảm nữa, không sống chung được thì chia tay thôi.”

Cô không muốn phơi bày những chuyện riêng tư cho quá nhiều người thấy. vậy, người mất mặt không chỉ là Giang Kỳ An mà có cả cô nữa. Cô không muốn trưng ra những sự mục nát nhếch nhác trong hôn nhân của trước mặt người khác.

Cũng may, chủ đề này nhanh chóng thay thế bằng những mẩu chuyện vui thời đi học. Cả đám cùng nhau quẩy tưng bừng chúc mừng sinh nhật Ngải Thiến, tạm thời quên sạch mọi muộn phiền.

Khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Đường đã hơi quá chén. Trời về đêm, bè xung quanh lần lượt có người đón, không rượu thì cũng tự lái xe về.

Ngải Thiến một người khác dìu Ôn Đường ra ngoài. Họ cũng đã rượu nên không thể lái xe, đang phân vân không biết sao để đưa Ôn Đường về nhà an toàn.

“Không sao đâu, không cần dìu, tao chưa say, tao tự về được mà…” Gò má trắng trẻo của Ôn Đường ửng hồng, cô loay hoay lôi điện ra đặt xe.

“Say khướt thế này mà để mày tự bắt xe về thì có an toàn không?” Ngải Thiến lo lắng hỏi, đang định sắp xếp lại cho ổn thỏa.

Ôn Đường cố sức chớp chớp mắt, nhìn vào màn hình điện . Đã có tài xế nhận chuyến rồi. Cô khẽ mỉm cười, trong cơn say lơ mơ, cô vừa gọi điện cho tài xế vừa đáp lời Ngải Thiến: “Không sao thật mà, tụi mày không cần đưa tao về đâu, yên tâm đi, tao đã bao nhiêu đâu…”

Điện kết nối, giọng Ôn Đường mang theo chút nũng nịu, mơ màng của người say.

“Alo? Tài xế ơi anh đến đâu rồi?”

“Tôi đang đợi ở chỗ định vị ngã tư này này, anh đừng có đi nhầm chỗ đấy nhé…”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi vang lên một tiếng thở dài khe khẽ: “… Hiện giờ cô đang ở đâu?”

Ôn Đường ngẩn ra, giọng nói này… nghe quen tai quá.

Nhưng đầu óc đang hỗn loạn của cô tạm thời chưa phân biệt được là , cô đáp: “Tôi đang ở ngay chỗ đèn xanh đèn đỏ đây, anh thấy tôi chưa?”

“Tôi mặc váy xanh nhé.”

“Cụ thể một chút, là ngã tư nào?”

“Thì là cái điểm đón khách tôi đã định vị này này.”

Đầu dây bên kia lại im lặng một : “…”

Cuối cùng, đối phương thể bất lực mà thở dài một tiếng: “Tôi là Úc Đình Mục. Có phải cô say rồi không?”

“Úc Đình… Mục?”

Ôn Đường nhíu mày, nhìn lại số điện màn hình, bộ não đang “đứng máy” cuối cùng cũng tỉnh táo lại được vài phần.

“Xin lỗi anh nhé, tôi vừa đi dự tiệc sinh nhật của nhỏ thân, có chút rượu nên gọi nhầm số mất rồi…”

Úc Đình Mục im lặng một lát rồi hỏi: “Tài xế chưa đến à?”

Ôn Đường đoán mò: “Chắc thế, chắc là xa quá nên đang đường…”

Úc Đình Mục nói: “Thế cô mải buôn điện tôi thì tài xế liên lạc cô kiểu gì?”

Lần này đến lượt Ôn Đường im lặng, cô cười gượng hai tiếng: “Cũng nhỉ, sao tôi lại quên mất chuyện này được.”

Ngay phút cô định cúp máy, giọng nói của Úc Đình Mục lại vang lên: “Khoan hãy cúp máy đã, cô xem thử định vị của tài xế đang ở đâu rồi.”

Giọng nói của anh truyền qua điện , trầm thấp mà vô cùng dịu dàng.

“Úc Đình Mục, hóa ra anh cũng biết dịu dàng cơ đấy…”

Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai , rồi vang lên một tiếng cười nhạt: “Tôi chỉ sợ cô cúp máy xong rồi nằm lăn ra lề đường không nhặt, lúc tỉnh dậy thấy nhật ký gọi lại đòi truy cứu trách nhiệm của tôi thôi.”

Quả nhiên, đây mới là Úc Đình Mục.

Ôn Đường thầm bĩu môi, nhìn thời gian dự kiến ứng dụng đặt xe mà thấy nản lòng: “Tận mười phút nữa cơ à…”

“Hủy chuyến đó đi.” Úc Đình Mục dừng một chút rồi dứt khoát nói: “Gửi địa chỉ qua đây, tôi người đến đón cô cho an toàn.”

Phía bên Úc Đình Mục thỉnh thoảng có vài tiếng tạp âm, hình anh cũng đang bận việc ở bên ngoài.

“Không cần… không cần phiền phức thế đâu, để tôi đặt lại xe khác là được.” Ôn Đường thật sự không muốn phiền anh.

Cuối cùng, là Ngải Thiến đứng bên cạnh giật lấy máy rồi báo địa chỉ cho Úc Đình Mục.

Cúp máy xong, Ngải Thiến không nhịn được mà tra hỏi: “ mà vừa nãy nghe điện của mày thế? Mày quen từ bao giờ mà tao không biết nhỉ?”

Ba hỏi liên tiếp khiến Ôn Đường phản ứng không kịp.

“Tao nhớ là… nói mày rồi mà.” Ôn Đường nấc cục một cái vì say, mắt lim dim ngồi bệt xuống lề đường cùng Ngải Thiến: “Là cái anh chàng đi xem mắt mà tao giới thiệu tuần trước ấy.”

“Hóa ra là anh à?”

Mười lăm phút sau, một chiếc Maybach sang trọng từ từ tấp vào lề đường.

Úc Đình Mục vừa xuống xe đã thấy Ôn Đường trong bộ váy xanh nước biển đang gối đầu lên tay, ngoan ngoãn ngồi chờ cùng .

Anh sải bước tiến lại gần, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng vì men rượu ý thức đã bắt đầu mông lung của Ôn Đường, sau đó quay sang nhìn Ngải Thiến tỉnh táo: “Tôi đưa các cô về.”

Ngải Thiến âm thầm đánh giá Úc Đình Mục một lượt, lúc này mới thấy yên tâm phần nào.

Cô vội xua tay: “Thôi thôi, em tự bắt xe được, anh đưa cậu ấy về an toàn là được rồi.”

Úc Đình Mục cũng không ép, khẽ gật đầu.

“Vậy được, tôi sẽ cô ấy gọi điện cho cô khi về đến nhà.”

Ngải Thiến đồng ý rồi rời đi trước.

“Sao anh cũng đến đây?” Ôn Đường ngước nhìn Úc Đình Mục, hơi ngạc nhiên: “ phải anh người đến đón tôi thôi sao?”

Dù sao trông anh lúc nào cũng bận rộn không có lấy một phút nghỉ ngơi.

“Tôi ở gần đây, tiện đường.” Úc Đình Mục thản nhiên đáp.

Ôn Đường “ồ” một tiếng, rồi loạng choạng đứng dậy, nhưng gót giày cao gót vô tình trẹo, cả người mất thăng bằng ngã nhào về phía mặt đường xi măng.

tiếp theo, cô rơi gọn vào một vòng tay ấm áp vững chãi.

“Cẩn thận chút.” Úc Đình Mục vòng tay ôm lấy cô, giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai.

Nhưng một trận trời đất quay cuồng khiến đầu óc Ôn Đường càng thêm choáng váng. Cô vô thức muốn tìm kiếm thứ gì đó hơi man mát để tỉnh táo lại, thế là thế rúc đầu vào lồng ngực đang mặc bộ vest cao cấp của anh.

Lớp vải vest trơn nhẵn, mát rượi khiến cô không kìm được mà cọ cọ gò má đang nóng bừng vì cồn.

“Đừng quậy nữa.” Úc Đình Mục trầm giọng, hơi thở có chút khàn đặc. Anh bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, xoay người đi về phía xe.

Tài xế nhanh nhảu mở cửa sau: “Úc tổng, tiếp theo về biệt thự hay đưa tiểu thư này về nhà ạ?”

Úc Đình Mục do dự một lát. Ôn Đường say khướt thế này, đưa về nhà cũng chăm sóc. Hơn nữa khu cô ở khá đông đúc, nếu để người thấy anh đưa cô về trong tình trạng này thì e là ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô.

Anh suy rất nhanh rồi đáp: “Về biệt thự.”

Dừng một chút, anh nhớ ra điều gì đó: “Tiện thể gọi điện dì Chu chuẩn sẵn một bát canh giải rượu.”

Tài xế gật đầu, đóng cửa xe cho hai người.

Úc Đình Mục nhẹ nhàng đặt Ôn Đường xuống ghế, đang định chống tay ngồi lùi lại. Nhưng tay Ôn Đường lại nắm chặt lấy cà vạt của anh không chịu buông, buộc anh phải cúi xuống nhìn thẳng vào cô.

Ôn Đường khi say bạo dạn hơn bình thường rất nhiều.

Úc Đình Mục biết cô lúc này không tỉnh táo, nhưng anh cũng không dùng sức giật cà vạt ra, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em nắm nhầm thứ rồi, buông tay ra đi.”

Ôn Đường nhíu mày, có vẻ không hài lòng khi người khác chỉ lỗi sai, cô dùng lực kéo một cái, khiến khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp lại.

mắt đào hoa sâu thẳm của anh dần phóng đại trước mắt, Ôn Đường nín thở một : “Đẹp trai thật đấy.”

Đồng tử Úc Đình Mục khẽ co rút, bàn tay thon dài gõ nhẹ vào lớp kính ngăn cách riêng tư ở hàng ghế sau.

Hai tiếng “cộc cộc” thanh thúy.

Tài xế cực kỳ biết ý, lập tức kéo kín vách ngăn buông rèm cửa sổ.

Ôn Đường lầm bầm: “Úc Đình Mục, tôi muốn về nhà thật nhanh…”

“Được.” Ngữ khí của anh dịu dàng đang dỗ dành trẻ nhỏ.

“Úc Đình Mục, tôi muốn tháo giày cao gót ra, mệt quá…”

“Được.”

Anh một tay giữ lấy cổ chân cô, động tác có phần vụng về nhưng cực kỳ cẩn thận, chậm rãi giúp cô tháo giày. Lòng bàn tay rộng lớn của anh dễ dàng bao trọn lấy cổ chân cô, mang theo một hơi nóng hôi hổi.

Vì cô mặc váy, dù là váy dài nhưng anh tinh tế đắp thêm một tấm chăn mỏng lên người cô.

“Úc Đình Mục…”

“Ơi?”

Úc Đình Mục không nói gì, dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, anh rủ mắt, hàng mi dài đổ xuống một cái bóng đẹp đẽ nơi quầng mắt, che giấu những cảm xúc khó đoán.

Đường nét gương mặt anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, bờ môi bạc mỏng, từng đường nét đều hoàn hảo đến mức khiến bất nhìn vào cũng muốn ngắm thêm vài lần.

Ôn Đường cũng không ngoại lệ, cô đưa tay áp lên mặt anh, xoay trái xoay phải để ngắm cho bằng thích.

Sự cảm thán trong lòng thế tuôn ra thành lời: “Phục thật đấy, sao người lại có thể đẹp trai đến mức này cơ chứ…”

Yết hầu Úc Đình Mục trượt lên trượt xuống, anh nắm lấy bàn tay đang loạn của cô, khẽ nhíu mày thở dài: “Sau này đừng rượu nữa.”

“Tửu lượng thế nào không biết sao? Con gái say rượu đi taxi rất nguy hiểm…”

Ánh mắt Ôn Đường mơ màng, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào khuôn mặt cực phẩm đang ở sát sạt này.

là không có chỗ nào để chê. Từ ngoại hình cho đến tính cách, đều hoàn hảo.

Dù anh chưa hứa hẹn điều gì, nhưng cô cảm nhận được Úc Đình Mục quan tâm đến cảm xúc của cô, lo lắng cho sự an toàn của cô.

Có lẽ… mối quan hệ của họ có thể tiến thêm một bước nữa?

Nhưng cô thể nào biết được trong lòng Úc Đình Mục đang gì.

Đầu óc Ôn Đường quay cuồng, đủ loại suy đan xen rối rắm. Cô buồn nghe xem rốt anh đang nói gì, toàn bộ sự chú ý chỉ dồn vào môi mỏng đỏ thắm đang mấp máy của người đàn ông trước mặt.

Ôn Đường khẽ nhíu mày, vươn một ngón tay áp lên môi anh: “Úc Đình Mục, suỵt nào.”

Men rượu bốc lên khiến cô bạo dạn hơn hẳn. Đầu ngón tay hơi lành lạnh của cô đặt bờ môi mềm mại của anh, chậm rãi nhẹ nhàng mơn trớn một cái.

Ừm, là rất mềm.

Giọng nói của Úc Đình Mục đột ngột tắt lịm, trong đồng tử hiện rõ vẻ kinh ngạc tột độ.

Khóe môi Ôn Đường nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngoan, yên lặng rồi đấy.”

Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào môi anh một cái là tai đã được yên tĩnh rồi. Thật đơn giản sao.

Úc Đình Mục ngẩn ra trong lát, anh rủ mắt nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới gỡ bàn tay đang loạn của cô xuống, bất lực thở dài: “Em thật là…”

Vế sau anh chưa nói hết , mà Ôn Đường cũng hiếm khi trở nên ngoan ngoãn. Cô nhắm nghiền mắt, dáng vẻ lơ mơ thể đã ngủ thiếp đi rồi.

Khi xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Úc, Úc Đình Mục cẩn thận bế cô xuống xe. Một tay anh dùng hai ngón tay xách giày cao gót của cô, tay kia luồn qua khoeo chân bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, vững chãi bước vào nhà.

Lồng ngực anh rộng lớn, cánh tay rắn chắc, vòng tay trầm ổn mang lại cảm giác vô cùng an tâm. Ôn Đường tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn, theo mỗi nhịp thở của anh, mùi hương gỗ thông thanh khiết thoang thoảng vây lấy cánh mũi cô.

Dường cô càng say hơn rồi.

Ôn Đường nhắm mắt, tay bấu lấy cổ áo anh, lầm bầm nũng nịu: “Thơm quá… Úc Đình Mục, người anh thơm thật đấy…”

Mùi hương này thật dễ chịu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương