Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Sau lần đó, tôi không còn chạm mặt Tô Khải trong công ty nữa.
Vài ngày sau là tiệc tổng kết nửa năm của công ty. Ngoài phần báo cáo, tuyên dương thì mỗi phòng ban đều phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ.
Phòng tôi đã lên kế hoạch từ lâu, phân công tôi và một đồng nghiệp nam có nền tảng múa biểu diễn một bài song vũ.
Thời gian gấp rút, mà tôi cũng đã lâu không nhảy. Đồng nghiệp kia nhảy tốt hơn nên cuối cùng chúng tôi thống nhất sửa lại một bài thi hồi đại học của tôi thành bản múa đôi để biểu diễn.
Mẹ tôi vẫn chưa biết Tô Khải hiện tại là sếp tôi. Khi nghe tôi nói phải biểu diễn múa, bà liền phấn khởi lấy ra bộ đồ biểu diễn năm xưa.
Đó là một chiếc váy múa màu xanh dương lấp lánh ánh sáng.
Tôi thử chiếc váy múa… vẫn còn mặc vừa.
“Mẹ nói thật nhé, con gái mẹ đúng là xinh như tiên nữ giáng trần luôn đó.” – Mẹ tôi cảm thán.
Hôm biểu diễn, khi đứng trên sân khấu, tôi thật sự rất vui.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học và lấy Tô Khải, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh đi làm, tan làm, rồi chuyện cơm nước, gạo dầu mắm muối hằng ngày.
Tôi gần như không còn nhảy múa, cũng rất lâu rồi không đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Bài múa hôm đó khiến tôi đắm mình trong từng động tác, phối hợp với đồng nghiệp nam cũng rất ăn ý, nhảy rất thoải mái, rất đã.
Khi xuống sân khấu, hai chúng tôi vừa đi vừa bàn về những đoạn ăn khớp trên sân khấu, trò chuyện rất vui vẻ.
Cho đến khi có ai đó gọi to một tiếng: “Tổng giám đốc Tô!”
Tôi quay đầu lại, thì thấy Tô Khải đang đứng ở lối vào sân khấu, ánh mắt hướng về phía tôi.
Không hiểu sao, anh đứng một mình ở đó, lại khiến người ta có cảm giác lẻ loi, trơ trọi.
Còn ánh mắt anh… tối tăm đến mức tôi không thể nhìn rõ được anh đang nghĩ gì.
Cũng không còn muốn quan tâm nữa.
Tôi quay người, đi thẳng ra ngoài từ một lối khác.
22
Sau buổi tổng kết nửa năm, tôi bỗng nổi tiếng nhẹ trong nội bộ công ty.
Thậm chí còn có mấy chị bên phòng ban khác qua hỏi tôi có bạn trai chưa.
Tôi thật thà nói mình đã ly hôn.
Các chị tuy ngạc nhiên, nhưng còn nắm chặt tay tôi nói nhất định sẽ giúp tôi tìm được một người đàn ông tốt.
Tôi cười cảm ơn.
Cùng lúc đó, tôi nhận được một tin vui.
Khu phát triển mới trong thành phố sắp mở một trường tiểu học thực nghiệm, thông báo tuyển giáo viên đã được đăng lên rồi.
Một tuần sau, công ty lại tổ chức một chuyến thăm trường tiểu học vùng núi. Trước đây tôi từng đi một lần, lần này đồng nghiệp biết tôi có kinh nghiệm sư phạm nên lại đề cử tôi tham gia.
Chỉ là… tôi không ngờ Tô Khải cũng đi lần này.
Lũ trẻ ở trường vẫn nhớ tôi, đứa nào cũng ríu rít gọi “Cô Lục ơi, cô Lục ơi!” khiến tôi bật cười không dứt.
Tôi rất vui, phát bánh kẹo cho bọn trẻ, dạy chúng một tiết tiếng Anh, rồi chơi trò “mẹ gà – đại bàng” cùng tụi nhỏ. Tôi làm mẹ gà, còn một đồng nghiệp nam thì làm đại bàng, chạy đến toát cả mồ hôi.
Đang mệt bã người, định tìm nước uống thì Tô Khải – nãy giờ vẫn đang nói chuyện với hiệu trưởng – đột nhiên đi về phía chúng tôi.
“Chắc mệt rồi nhỉ, để tôi thay cậu một lúc.” – Anh nói với đồng nghiệp của tôi.
Anh chàng kia bất ngờ đến đơ người, chỉ biết ngơ ngác gật đầu lia lịa.
Tôi và Tô Khải chạm mắt một giây, tôi lập tức quay đầu, nói với cô bé đằng sau:
“Em có muốn làm mẹ gà không?”
Cô bé mắt sáng rỡ, hét lên “muốn ạ!”
“Cô Lục đi uống nước một chút nhé, giao mấy bạn nhỏ này cho em đấy, phải bảo vệ các em thật tốt nhé!”
Nói rồi tôi cười vẫy tay tạm biệt đám trẻ, quay người đi vào lớp học.
23
Trong lớp không có ai, tôi ngồi xuống, bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ.
Tính ra, đúng là gần đến kỳ.
Sau lần sảy thai đó, tôi gần như không nghỉ ngơi, cứ thế lao vào làm thủ tục ly hôn với Tô Khải, không có cái gọi là “ở cữ”, nên giờ để lại mấy chứng đau lưng, đau bụng lặt vặt.
Dạo này lại tập nhảy nhiều, tối hôm trước còn thức khuya chuẩn bị hồ sơ xin dạy ở trường tiểu học thực nghiệm, vừa nãy còn chạy nhảy với đám trẻ, nên lần này cơn đau dữ dội hơn hẳn.
Tôi không mang theo thuốc giảm đau, biết chắc mình không trụ nổi đến chiều, nên nhắn tin cho anh đồng nghiệp lúc nãy làm “đại bàng”, nói tôi thấy không khỏe, hỏi anh ấy có thể đưa tôi về trước được không.
Anh ấy rất nhiệt tình, nhanh chóng chở tôi về thẳng bệnh viện trong thành phố.
Không ngờ bệnh dồn bệnh, bác sĩ khám xong bảo tôi còn bị viêm ruột cấp, phải truyền dịch.
Tôi đành gọi cho mẹ, nhờ mẹ mang hồ sơ bệnh án mấy tháng gần đây đến bệnh viện giúp.
Ba mẹ đến rất nhanh, tất tả đi đóng tiền, lấy thuốc. Còn tôi thì nằm trên giường bệnh, nhắm mắt truyền nước.
Phòng truyền khá ồn, không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra…
Thì thấy một người đang đứng trước giường bệnh của mình.
Là Tô Khải.
“Anh…”
“Tiểu Trịnh nói… em đang ở bệnh viện này. Anh hơi lo… nên mới đến…”
Tiểu Trịnh là anh đồng nghiệp đã đưa tôi đến bệnh viện.
“Không cần thiết đâu, tổng giám đốc Tô.” – tôi lạnh nhạt đáp.
Tô Khải cầm trong tay một tờ hồ sơ bệnh án, sắc mặt trắng bệch như thể người bệnh là anh ta chứ không phải tôi.
“Vừa rồi… lúc em ngủ, bệnh án bị người ta làm rơi xuống đất, giấy tờ rơi tung tóe… anh… anh nhặt lên…”
Anh tiến lại gần, vành mắt đỏ ửng, tay siết chặt tờ giấy, giọng run rẩy.
“Chúng ta… từng có một đứa con đúng không?”
Đó là tờ bệnh án tôi đi lấy thuốc điều trị hồi tháng trước, bên trên có ghi rõ tiền sử bệnh.
“Ngày 26 tháng 10…” – anh nói với vẻ rất khó khăn – “Hôm đó… là vì mất con nên em mới đòi ly hôn phải không?”
Tay anh run lên, tôi đưa tay ra nhận lại tờ bệnh án.
Nếu là tôi của trước kia, có lẽ đã nghẹn ngào đầy tủi thân, sẽ không ngừng trách móc anh vì đã để mất đi đứa con của chúng tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không còn gì để nói với anh nữa.
“Không phải.” – trong lòng tôi, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
“Là vì em không còn yêu nữa.”
“Tô Khải,” – tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn từng chữ – “là vì em không yêu anh nữa rồi.”