Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

27

Sau cái màn “drama rẻ tiền” vừa rồi, tôi thật sự chẳng còn kỳ vọng gì vào buổi xem mắt này nữa.

Dù Đỗ Diêu là người có điều kiện rất tốt, cũng xem như là đối tượng ổn nhất trong mấy lần tôi đi xem mắt gần đây, nhưng sau khi chứng kiến cảnh lúc nãy, tôi nghĩ bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy lấn cấn.

Chuyện kiểu này, vốn dĩ phải tùy duyên.

Nghĩ vậy, tôi thật lòng xin lỗi:
“Hôm nay để anh phải chứng kiến chuyện cười ra nước mắt rồi.”

Không ngờ anh ấy lại chẳng để bụng, mỉm cười nói:

“Thật ra lúc người giới thiệu kể sơ qua hoàn cảnh của em, anh cũng hơi tò mò… Người như em, điều kiện như vậy, sao lại ly hôn? Thậm chí còn từng đoán linh tinh nữa cơ.”

“Nhưng mà sau khi tận mắt thấy chuyện hồi nãy, thì… anh thấy chia tay đúng là quá hợp lý.”

“Cái cuộc hôn nhân kiểu đó, không ly dị thì để làm gì? Giữ lại ăn Tết chắc?”

Câu nói thẳng thắn mà hài hước của anh khiến sự ngượng ngùng trong lòng tôi tan biến hết.

Tôi thành thật nói:
“Thật ra… có lẽ em vẫn chưa sẵn sàng mở lòng bước vào một mối quan hệ mới.”

“Bình thường thôi.” – Anh gật đầu – “Nhưng vẫn nên có niềm tin vào cuộc sống chứ. Dù sao thì, đàn ông tốt trên đời vẫn còn nhiều lắm.”

“Ví dụ như?”

“Đỗ Phủ.”

“Hả?”

Anh cười:
“Còn có… Đỗ Phi.”

Tôi phì cười. Gì vậy trời.

Bầu không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn. Tôi thuận miệng đùa lại:
“Vậy tức là, ai họ Đỗ thì đều là đàn ông tốt hết hả?”

“Ừ.” – Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi, ánh mắt sáng long lanh.

“Anh cũng họ Đỗ mà.”

28

Thực tế chứng minh, đi ăn cùng một thầy giáo dạy Văn đúng là khá thú vị.

Anh ấy có thể trích dẫn thơ văn bất cứ lúc nào, biến những chuyện tưởng chừng nhàm chán thành hài hước và sinh động.

Còn trong khoảng một tháng sau đó, ở công ty tôi cũng nghe không ít tin đồn xoay quanh Tô Khải và Tiêu Tĩnh.

Trong đó chuyện được bàn tán nhiều nhất, chính là việc Tiêu Tĩnh ngày nào cũng đến đón Tô Khải tan làm.

“Cô ta bám kỹ thật luôn ấy.”

“Nhưng nghĩ cũng phải, từ tiểu tam trong công ty vươn lên làm chính thất, khó khăn lắm mới có được danh phận, thì phải cố giữ thôi.”

“Hôm đó tổng giám đốc chỉ đi ra cùng thư ký, mà ánh mắt chị ấy như muốn giết người.”

“Ơ nhưng cô thư ký kia có bạn trai rồi mà? Nhầm lẫn thôi chứ?”

“Thì đúng rồi. Mà nghe đâu sau đó hai người lại cãi nhau nữa.”

Tôi chỉ ngồi yên lặng nghe, bỗng thấy có chút buồn cười.

Khi tôi còn yêu Tô Khải đến mức sống chết không chịu ly hôn, thì hai người họ cùng đứng về một phe, yêu đương cuồng nhiệt, coi tôi như kẻ ngáng đường tình yêu đích thực của họ.

Vì tôi cản trở, họ càng bất chấp tất cả, sẵn sàng phá bỏ đạo đức để ở bên nhau.

Vậy mà đến khi tôi đã cạn kiệt yêu thương, thật sự rút lui, hai người từng yêu nhau đến chết đi sống lại ấy… lại quay về vết xe đổ ngày xưa của tôi.

Cô gái từng tự tin rằng tình yêu của mình sẽ chiến thắng tất cả, giờ lại thành ra như vậy.

Tôi không biết… liệu đây có phải là cuộc sống mà họ từng ao ước không nữa.

29

Tô Khải lấy danh nghĩa công đoàn, định kỳ gửi cho tôi các loại thuốc bổ trong suốt vài tháng liền.

Chuyện này… cuối cùng cũng đến tai Tiêu Tĩnh.

Một tối nọ, tôi tăng ca sắp xếp tài liệu, lúc tan làm thì tình cờ gặp Tô Khải ở cổng công ty.

Anh đứng do dự một lát, rồi cũng chủ động bước lại.

“Dạo này em ổn chứ?”

Tôi im lặng giây lát, rồi nói:
“Anh có thể nói với công đoàn… đừng gửi thuốc bổ đến nữa.”

“Là anh tự gửi.” – anh đáp – “Chỉ vì sợ em không nhận nên mới lấy danh nghĩa công đoàn.”

Tôi thở dài.

“Tô Khải, anh làm vậy… để làm gì chứ?”

“Anh chỉ là… anh muốn bù đắp…”

“Nếu anh thật sự thấy áy náy với tôi và đứa bé, thì xin anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.”

Anh sững người đứng im tại chỗ.

Con người đúng là kỳ lạ thật.

Rõ ràng ngày xưa chính anh là người yêu người khác, cũng là người cứ nằng nặc đòi ly hôn… vậy mà bây giờ, lại là anh cứ dai dẳng tìm cách bù đắp cho tôi – người vợ cũ mà anh từng muốn rũ bỏ.

Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai.

“Lục Thư!” – Tiêu Tĩnh với gương mặt như kiểu “tôi biết ngay mà” lao đến.

“Cô có thể biết xấu hổ một chút được không?”

“Cô sảy thai thì sao? Chuyện đó qua bao lâu rồi? Cô đáng đời! Nếu hồi đó cô chịu ký đơn ly hôn sớm thì cô đâu có mang thai!”

“Ly hôn rồi mà vẫn lấy chuyện đứa bé ra để dây dưa với Tô Khải, muốn anh ấy áy náy đúng không?

Cô lại muốn dùng trò ‘lùi để tiến’ chứ gì? Cô tưởng mấy chiêu bẩn đó tôi với Tô Khải không nhìn ra à? Cô đúng là đàn bà độc ác!”

Vừa nói, cô ta vừa giơ tay lên định tát tôi.

Tôi theo phản xạ đưa tay chắn lại, nhưng có người còn nhanh hơn.

“Dừng tay.” – Đỗ Diêu giữ chặt tay cô ta lại, giọng lạnh băng.

“Chát!” – Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt Tiêu Tĩnh.

Cô ta chết sững tại chỗ. Ngay cả Đỗ Diêu cũng sững người.

“Cô đánh tôi?” – Tiêu Tĩnh ôm má, ngơ ngác nhìn tôi – “Cô dám đánh tôi? Cô… lấy tư cách gì chứ?!”

“Không vì gì cả.” – Tôi điềm nhiên đáp – “Tôi muốn đánh thì đánh thôi. Trước đây tôi từng đánh cô rồi mà.”

Tiêu Tĩnh hoàn toàn mất hình tượng, gào lên như muốn xông vào ăn thua đủ.

Tô Khải lập tức giữ cô ta lại.

Cô ta quay đầu, gào lên điên cuồng:

“Anh giữ tôi làm gì?!”

“Đủ rồi!”

“Anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi Tô Khải! Chính là cô ta đánh em đấy!”

Cô ta vừa khóc vừa gào lên:

“Anh sao có thể để cô ta đánh em?! Anh sao có thể để cô ta bắt nạt em chứ?!”

“Rốt cuộc ai mới là vợ anh?!”

Tôi lặng lẽ nhìn Tô Khải lôi cô ta đi trong tiếng gào thét om sòm, chỉ cảm thấy vô cùng chua chát.

Bây giờ trông cô ta như thế, còn chẳng bằng tôi ngày xưa – đúng chuẩn kiểu đàn bà chanh chua, đanh đá.

Tôi quay sang nhìn Đỗ Diêu, thầm nghĩ không biết cú tát ban nãy có dọa anh ấy sợ không.

“Xin lỗi,” tôi nói, “lại để anh thấy cảnh khó coi như vậy.”

Không ngờ anh lại lắc đầu, rồi lặng lẽ giơ ngón cái lên.

“Anh thấy…” – anh cười ngưỡng mộ – “Rất oai.”

30

Chuyện tối đó, dù sao cũng bị đồn ra ngoài.

Mấy đồng nghiệp bắt đầu nhìn tôi xì xào bàn tán, thậm chí cả Dư Nhạc cũng đến hỏi tôi có phải từng quen biết Tổng Giám đốc Tô không.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

Dù sao… cũng là chuyện đã qua rồi.

Những ngày sau đó trôi qua khá yên ổn.

Khi nhận được thông báo trúng tuyển của trường tiểu học thực nghiệm, tôi viết đơn xin nghỉ việc và nộp cho công ty.

Rất nhanh, điện thoại bàn trên bàn tôi đã vang lên – là Tô Khải gọi tới.

Lần đầu tiên, tôi bước vào văn phòng của anh ta.

Tô Khải cầm đơn xin nghỉ của tôi trong tay, cúi đầu khẽ nói:

“Nếu là vì Tiêu Tĩnh, em yên tâm, cô ta sẽ không làm phiền em nữa. Em không cần phải nghỉ việc.”

Tôi lắc đầu:

“Không liên quan đến cô ta.”

“Nếu là vì anh…”

Anh ngẩng đầu lên:

“Lục Thư, anh biết trước kia anh đã làm tổn thương em. Gần đây anh nghĩ rất nhiều, anh chỉ muốn được bù đắp…”

Tôi thở dài:

“Tô Khải, lúc ly hôn, có lẽ em vẫn chưa nói rõ một số chuyện.”

Anh sững người.

“Không sao, hôm nay tôi sẽ nghiêm túc nói lại một lần nữa.

Trong suốt quá trình yêu đương của chúng ta, người luôn từ bỏ mọi thứ vì tình cảm này là tôi. Còn anh, chưa từng từ bỏ điều gì, nên anh chẳng trân trọng – điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Anh chưa bao giờ thật sự nghĩ đến việc, tôi đã từ bỏ những gì khi lấy anh.

Tôi rời quê, đến một thành phố xa lạ, không quen ai, là vì anh mà đến. Người duy nhất tôi có thể dựa vào, cũng chỉ có mình anh.

Anh nói sẽ yêu tôi cả đời, tôi đã tin, cứ nghĩ rằng đó sẽ là mãi mãi. Nên đến khi anh phản bội lời hứa đó, tôi mới không thể chấp nhận, mới điên cuồng níu kéo như vậy.

Nhưng anh lại vì muốn đến với Tiêu Tĩnh mà tìm đủ mọi cách đẩy tôi ra xa.

Trong cuộc giằng co giữa ba người suốt thời gian dài như vậy, tôi đã sớm cạn sạch tình yêu và sự kiên trì dành cho anh rồi.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể chúc phúc cho hai người. Tôi cũng không cần sự áy náy hay hối lỗi của anh.

Tôi chỉ mong sẽ không bao giờ phải gặp lại anh và cô ta nữa, cũng hy vọng hai người đừng quấy rầy cuộc sống của tôi thêm lần nào nữa.”

Nói xong, Tô Khải cúi đầu, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe, khẽ nói:

“Anh hiểu rồi.”

31

Sau khi rời công ty, tôi vào làm ở trường tiểu học thực nghiệm.

Tôi lại được đứng trên bục giảng, làm công việc giáo dục mà mình yêu thích, mỗi ngày đều trôi qua rất trọn vẹn.

Tôi và Đỗ Diêu giữ quan hệ bạn bè, từ từ tìm hiểu nhau. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi mới phát hiện ra ba anh ấy và ba tôi từng là đồng nghiệp trong một thời gian trước khi nghỉ hưu.

Dư Nhạc thỉnh thoảng vẫn liên lạc với tôi. Theo lời cô ấy kể, sau khi tôi rời công ty, Tô Khải còn làm thêm nửa năm rồi được điều về tổng công ty.

Lần cuối tôi gặp lại Tô Khải và Tiêu Tĩnh là ở Hải Nam.

Kỳ nghỉ đông, tôi định đưa ba mẹ đi nghỉ ở đó. Trùng hợp là Đỗ Diêu và ba mẹ anh ấy năm nào cũng đi, nên chúng tôi hẹn cùng nhau xuất phát, vừa hay có thể đủ người đánh một bàn mạt chược.

Có những kẻ như oan gia, thật sự là đi đâu cũng chạm mặt.

Khi tôi đang đội mũ cói lớn, mua mấy món đồ trang trí từ vỏ sò ở bãi biển, thì lại tình cờ thấy Tô Khải và Tiêu Tĩnh.

Có vẻ họ cũng đi nghỉ, nhưng sắc mặt cả hai đều không tốt.

“Vì sao anh lại kết bạn Zalo với cô ta?” – Tiêu Tĩnh hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Tô Khải thở dài:

“Tiêu Tĩnh, em đừng vô lý như vậy có được không? Anh muốn chuyển tiền cho cô ấy, chẳng lẽ kết bạn Zalo cũng không được?”

“Anh căn bản là không muốn đi chơi với em đúng không? Anh muốn đá em phải không?” – giọng Tiêu Tĩnh đã bắt đầu nghẹn ngào – “Anh muốn bỏ em giống như năm đó anh bỏ Lục Thư đúng không?”

Một lúc sau, Tô Khải mới lên tiếng.

“Lục Thư không giống em.”

“Không giống em? Em thì thế nào hả?” – giọng Tiêu Tĩnh gần như gào lên, mất kiểm soát –

“Em nói cho anh biết Tô Khải, anh đừng mơ có chuyện tìm người khác rồi ly hôn với em! Không đời nào!”

Tôi không nghe tiếp nữa, vì lúc đó Đỗ Diêu đến gọi tôi.

“Bốn cụ nhà mình nghiện nước dừa rồi,” – anh ấy cười – “Gọi em ra kia kìa.”

Cách đó không xa, dưới bầu trời xanh và mây trắng, mẹ tôi đang đeo kính râm to tướng, vui vẻ vẫy tay lia lịa về phía tôi.

“Thư Thư ơi, ba con vừa bổ một trái dừa to nè, mau ra uống đi!”

Tôi mỉm cười, cũng vẫy tay thật mạnh đáp lại họ.

“Ra liền đây ạ!”

[Hết]

Tùy chỉnh
Danh sách chương