Vào ngày sinh nhật 65 tuổi, tôi qua đời vì làm việc quá sức.
Chồng tôi, Cố Trường Sinh, đang bận rộn chuẩn bị tái hôn với mối tình đầu.
Anh ta không đến tiễn tôi chặng đường cuối cùng.
Con trai tôi vội vàng lấy lòng mẹ ruột của nó.
Nó trách tôi vì năm xưa đã nhặt nó ngoài trời tuyết.
Đám cưới xa hoa khiến ai nấy đều ngưỡng mộ mối tình tuổi xế chiều của hai vị giáo sư già, cho rằng người vợ chính thất như tôi thật thô tục, kém cỏi.
Cuối cùng lại chẳng có ai chịu bỏ tiền lo hậu sự cho tôi.
Chỉ có một người đàn ông dáng người gầy gò, cao ráo, lặng lẽ mang toàn bộ số tiền tiết kiệm đến mua cho tôi một phần mộ tốt nhất.
Trên cổ tay anh ấy vẫn đeo sợi dây đỏ năm xưa tôi từng tặng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về năm 17 tuổi.
Lần này, giữa hoa lệ mộng mơ và sự chất phác thật thà, tôi chọn người sau.