Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ngày hôm đó, chúng ta chia làm đường.
Lợi dụng đêm tối, Kiều Chá và A Tiềm ngồi một thuyền, Tôn tướng quân dẫn ta ngồi thuyền khác đi đến bến đò. Ta bọn họ định hành động.
Tôn tướng quân đưa ta đến bến đò rồi đi gặp bọn họ. chiếc thuyền, ban đầu song song đi cùng một đoạn đường, qua Hổ Loan thì tách .
bầu trời trăng tròn ngọc bích, ánh sáng trong trẻo rải sông gợn sóng lấp lánh, có thổi tới, lau sậy lay động.
Ta chiếc thuyền Kiều Chá xa.
Tôn tướng quân bên cạnh cười : “ chưa đi bước đã không nỡ rời xa ca ca rồi, Yến Nhi, con bé này dính thật đấy.”
Ta bất lực , ủ rũ : “Tướng quân đừng trêu chọc ta nữa.”
Tướng quân cười lớn sảng khoái.
Thuyền trôi dạt. Đột nhiên, trong không khí thoảng qua mùi khói thuốc súng. Tim ta chợt run lên.
Trăng mây khuất, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Ta chưa hiểu rõ sự sợ hãi kỳ lạ này đến đâu, theo bản năng về phía chiếc thuyền phía .
Ầm!
Ngọn lửa cực lớn bùng lên.
“Mau nhảy !”
Phía sau ta có đẩy mạnh, ta ngã nhào dòng nước. Gần cùng một lúc, chiếc thuyền ta và chiếc thuyền phía đều nổ tan tành.
Tai mũi chìm vào trong nước, xung quanh không ngừng rơi tro tàn gỗ vụn, khiến cho dòng nước nóng đến hiện lên một mảng đỏ au. Chính là màu sắc địa ngục.
Ý thức sinh tồn thúc đẩy ta bơi về phía bụi lau sậy, ta ngoi lên khỏi nước, về phía sông dâng đầy khói đen ở phía không xa.
Khoảnh khắc đó, cảm thấy mình chiếc thuyền kia, hồn phi phách tán.
Kiều ca ca…
Trong ánh lửa, Vệ ẩn nấp đột nhiên xuất hiện, kiếm xung quanh những mảnh vỡ thuyền. Bên tai văng vẳng tiếng rên rỉ yếu ớt. Ta lại, trong vũng bùn là Tôn tướng quân, vì bảo vệ ta thương.
“Tướng quân.”
Ta khẽ gọi. Không có hồi đáp. Ta ép mình kiên cường. Cố gắng hết không cảnh tượng thê thảm phía sau. nhanh chóng rời đi. Bởi Vệ sẽ sớm đến đây.
Ta muốn đưa Tôn tướng quân đi nhưng có lẽ chân va vào thứ gì đó, không chút lực nào. khi cảm giác thất bại quen thuộc ập đến, ta nghiến răng, bò đến bên cạnh Tôn tướng quân, rút đoản đao bên hông . Dùng đ.â.m vào đùi.
Máu tươi trào , cơn đau dữ dội lẽ ta không thể nào chịu đựng , nhưng lúc này đây ta lại thấy lực nhờ vào cơn đau này.
Tiếng Vệ kiếm ngày càng gần. Ta quanh, nơi này đống bùn cao chất ngất, cỏ dại um tùm, có một chỗ lõm vào, miễn cưỡng có thể chứa .
Ta đẩy Tôn tướng quân vào , lấy cỏ chắn bên ngoài. Bản thân hít sâu một hơi, bịt mũi, chìm vào trong nước bùn.
Mùi bùn và khói thuốc s.ú.n.g lấp mùi máu. Chó Vệ kiếm một vòng, không phát hiện đièu gì bất thường.
“Hôm nay lớn, có lẽ trôi hạ lưu rồi.”
Là giọng tên Vệ trẻ tuổi.
“Hoàng tôn và hòa thượng đều ở thuyền khác, chiếc thuyền này chắc là nha đầu kia, vô dụng thôi, đừng bận tâm nữa.”
[ – .]
Tên Vệ lớn tuổi hơn mắng: “Bên đã , sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, không tha một ai!”
Tên Vệ trẻ tuổi bịt mũi, bực bội : “Vậy thì mau hạ lưu đi. Mẹ kiếp, thuốc s.ú.n.g nổ nhiều thế, Tây Xưởng đúng là có tiền, cứ đang đốt pháo hoa ấy, hun c.h.ế.t ta rồi.”
“Không nổ nhiều thì làm sao g.i.ế.c …” Tiếng mỗi lúc một xa dần.
Đợi bên ngoài hoàn toàn không tiếng động, ta mới kiệt ngoi lên khỏi nước. Chống vào bờ, nôn khan một hồi.
Ta lau , không dám về hướng khác, bò sang một bên, môi không ngừng run rẩy, khó khăn xé rách vạt áo buộc lại, cõng Tôn tướng quân đang hôn mê lên lưng.
Lần đầu tiên, không cõng lên , lập tức ngã nhào bùn. Ta nhả đống bùn hoà lẫn cùng m.á.u trong miệng, lại lấy cõng tiếp lần nữa.
lần, ba lần, bốn lần…
Vù vù, mang theo cơn mưa ập đến.
Một giọt.
Là mưa.
giọt.
Là nước mắt.
Chát!
Ta tát mạnh vào má mình. Không khóc.
Nước mùa hè dâng trào, than khóc khóc lệ quỷ ai oán . Đôi tay chỉ thêu hoa vẽ bướm đã siết gãy móng tay, bám chặt vào rễ cỏ trong vũng nước bẩn.
Đứng dậy.
Bùn lầy lún sâu, đường dài khó đi.
Tiến lên phía .
Ta cõng tướng quân, chân lê đất. Ta loạng choạng, theo sau con chim én không đâu bay đến, hướng về trời đất mịt mờ trong màn mưa.
15.
Mở cửa , bệ cửa sổ đậu một con “chim én”.
Chiếc trâm cài đã phai màu. Bùi Hoán mặc tang phục, đứng cửa sổ, cầm lấy. Không đâu thổi đến, mang theo hơi lạnh, thổi bay mấy chồng giấy trong chiếc hộp không đóng kín.
Là nét chữ nữ tử.
Yếu ớt, thanh tú, viết:
【Phật , có tám nỗi khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu chia ly, cầu không có …】
Khi đó, thiếu niên Bùi Hoán không hiểu, nắm tay nàng cười.
“Tuổi nhỏ đã chép những lời không may mắn này làm gì.”
“Tiểu gia có đủ bản lĩnh, bảo đảm nàng cả đời không chịu khổ cực.”
Khi đó, đã khoe khoang vậy. Thật là ngu ngốc. Bùi Hoán nhếch môi, đầu trâm sắc nhọn đ.â.m vào ngón tay, vết m.á.u đỏ tươi nhỏ đất.
Chim én đi rồi thật tốt.
cảm thấy vô cùng may mắn, rằng nàng đã đi rồi. Nếu không thì hôm nay tịch thu gia sản, chưa chừng nàng đã quan binh tùy tiện bán vào kỹ viện. Nếu lúc này nàng ở đây, có bản lĩnh gì chở .