Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Sau một giấc ngủ ngon, tôi tỉnh dậy từ sáng sớm.

Xuống nhà, chỉ thấy Thẩm Duệ Chương đang đọc báo.

“Bố ơi, anh con đâu rồi?”

“Bố mới là người quan tâm con nhất đây, còn anh con thì chẳng biết sớm tinh mơ đã chạy đi đâu rồi.”

Tôi ngạc nhiên: “Nhưng tối qua anh bảo anh còn ba ngày nghỉ phép cơ mà?”

Thẩm Duệ Chương khẽ ho một tiếng: “Mau ăn sáng đi, sắp nguội rồi.”

Lúc này, vệ binh từ bếp bước ra: “Báo cáo thủ trưởng, nhà đã được dọn dẹp xong ạ!”

Thẩm Duệ Chương gật đầu: “Tiểu Trương, lát nữa cậu đưa Đồng Đồng đến đoàn văn công báo danh đi, con bé mới tới, không biết đường.”

“Rõ, thủ trưởng!”

Vừa ra khỏi cổng không xa, tôi đã chạm mặt Diễn Hưu.

Tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên chào hỏi không.

Anh ta nghiêm túc hỏi: “Đồng chí Thẩm đến đoàn văn công có việc gì?”

Tôi cười đáp: “Tôi đến báo danh.”

Anh ta trầm ngâm giây lát, rồi nói với Tiểu Trương: “Tôi đưa đồng chí Thẩm đến đó là được rồi, cậu quay về hỗ trợ sư trưởng Thẩm đi.”

Tiểu Trương hơi do dự: “Hôm nay không phải có hội nghị quân đội sao? Đồng chí không cần tham gia à?”

Diễn Hưu giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có việc quan trọng hơn.”

Nói xong, anh ta khẽ gật đầu với tôi, ra hiệu đi theo.

Tôi chào tạm biệt Tiểu Trương, nhanh chóng bước theo Diễn Hưu.

Vừa đẩy cửa văn phòng đoàn văn công ra.

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Diễn Hưu, sao con lại đến nữa? Không phải vừa gửi tài liệu cho mẹ rồi sao?”

Diễn Hưu lạnh nhạt đáp: “Mẹ, đây là Thẩm Đồng, cô ấy đến báo danh.”

Tôi ngượng ngùng bước ra từ phía sau lưng anh ta: “Chào bác, cháu là Thẩm Đồng.”

Mẹ của Diễn Hưu có đôi mắt sắc nét, ngũ quan xinh đẹp, khí chất rạng rỡ.

Nhìn thấy tôi bước ra từ phía sau Diễn Hưu, bà ấy nở nụ cười đầy ẩn ý.

Bà nhỏ giọng trêu chọc anh ta: “Làm tốt lắm! Gặp được cô gái xinh đẹp thế này, con phải cố gắng lên đấy!”

Nói xong, bà lại quay sang dịu dàng đưa cho tôi một tập tài liệu: “Đồng Đồng, điền thông tin vào nhé.”

Tôi lén liếc nhìn Diễn Hưu, thấy anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vành tai lại đỏ bừng.

Anh ta cứng nhắc nói: “Mẹ, con đi trước đây.”

Rồi quay sang tôi: “Đồng chí Thẩm, tôi đi trước. Có chuyện gì cứ tìm mẹ tôi, bà ấy là đoàn trưởng đoàn văn công.”

Tôi cắn môi, mặt đỏ lên, gật đầu thật mạnh.

Mẹ của Diễn Hưu mỉm cười, vẫy tay: “Được rồi, dặn dò xong rồi thì mau đi đi.”

“Bảo bối, ta tên là Nguyễn Văn Kiều. Ở đoàn, con gọi ta là đoàn trưởng, ra ngoài thì cứ gọi là dì Nguyễn.”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn dì Nguyễn.”

Bà ấy cười rạng rỡ, vui vẻ vô cùng.

Sau buổi huấn luyện, Thẩm Ngộ đuổi theo Diễn Hưu phía trước.

Anh trai tôi vòng tay ôm cổ anh ta, híp mắt nghi ngờ: “Nói đi! Cậu có ý đồ gì? Tiểu Trương bảo cậu đích thân đưa Đồng Đồng đi báo danh. Cậu nhiệt tình như vậy từ bao giờ thế?”

Diễn Hưu giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta không phải anh em tốt sao? Tôi giúp em gái cậu là hợp lý thôi mà.”

Thẩm Ngộ rùng mình: “Từ bao giờ cậu nói chuyện buồn nôn như thế này rồi?”

Diễn Hưu thản nhiên hỏi: “Đồng Đồng bao nhiêu tuổi rồi?”

Thẩm Ngộ không để tâm: “Mười tám.”

Khóe môi Diễn Hưu nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Sắc mặt Thẩm Ngộ lập tức thay đổi: “Ai cho cậu gọi em gái tôi thân mật như vậy hả?!”

Diễn Hưu chậm rãi nói: “Cậu lớn hơn tôi một tuổi, là anh của tôi mà.”

“Vậy ai hồi trước nhất quyết không chịu gọi tôi là anh? Cậu có vấn đề rồi!”

Hai người họ vừa đi vừa trêu chọc nhau.

Một tháng trôi qua, tôi dần quen với cuộc sống yên bình.

Những ký ức bị lợn rừng cắn xé ở kiếp trước cũng không còn xuất hiện trong giấc mơ nữa.

Tôi lén thêm nước linh tuyền vào trà cho cả nhà uống.

Dì Nguyễn rất quan tâm tôi.

Dì ấy nói rằng chú Diễn thường xuyên bận rộn công việc, hay mời tôi sang nhà ăn cơm cùng.

Chỉ là lần nào đến cũng đụng phải Diễn Hưu.

Một lần, hai lần… rồi tôi cũng quen dần.

Hôm nay, dì Nguyễn hẹn tôi sang nhà ngắm hoa.

Nhưng khi vừa đi ngang trạm gác quân doanh, một người lính chặn tôi lại: “Đồng chí Thẩm, có người ở cổng muốn gặp cô.”

Tôi thắc mắc không biết là ai.

Ra đến cổng, tôi thấy một người phụ nữ quấn khăn len kín mít, vừa nhìn thấy tôi liền lớn tiếng gọi: “Chị Đồng Đồng! Là em đây, Uyển Uyển đây!”

Tôi ung dung bước tới, cười khẩy: “Cô đến làm gì? Ở đây có anh trai cô à?”

Cô ta giọng đầy cầu xin: “Em muốn gặp chú Thẩm, em muốn hỏi tại sao có người đến báo rằng danh phận liệt sĩ của em đã bị hủy bỏ!”

“Tự cô suy nghĩ đi.”

Nói xong, tôi xoay người định rời đi.

Cô ta vội vàng đưa tay cản tôi lại.

Tôi lập tức lùi về sau hai bước, ai biết được cô ta lại đang giở trò gì.

Cô ta chậm rãi tháo khăn quàng xuống.

Tôi giật mình lùi lại một chút.

Gương mặt cô ta chi chít sẹo, trông rất đáng sợ.

Giọng cô ta khàn khàn, run rẩy: “Lý Sảng dính axit trên tay, cào rách mặt em. Bác sĩ nói vĩnh viễn không chữa được nữa… Trợ cấp liệt sĩ rất quan trọng với em! Xin chị, chị Đồng, hãy cho em gặp chú Thẩm đi!”

Tôi cười chế giễu: “Tại sao cô bị cắt trợ cấp, cô không biết sao? Lục Thành Châu không nói cho cô biết à?”

Cô ta sững người, bàn tay cứng lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương