Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 16

Viết thật nhanh lên tờ giấy.

Rồi giơ cao tờ giấy lên.

Trên đó là mấy chữ xiêu vẹo nhưng đầy khí lực: “Cảm ơn! Cố lên!”

Khoảnh khắc ấy.

Một dòng nước ấm.

Xen lẫn xót xa và nhẹ nhõm.

Trào dâng trong lồng ngực tôi.

Tôi đã tìm được giá trị mới cho chính mình.

Những đau đớn tôi từng chịu.

Không còn là bóng tối vô nghĩa.

Nó đã trở thành ánh sáng nhỏ bé.

Soi sáng cho người khác.

Và cũng sưởi ấm cho chính tôi.

Sau buổi chia sẻ.

Tôi được nhiều bạn bè khuyết tật vây quanh.

Họ sốt sắng kể về hoàn cảnh của mình.

Hỏi tôi về các cách bảo vệ quyền lợi.

Luật sư Trần cũng có mặt.

Kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi pháp lý cho họ.

Khoảnh khắc đó.

Tôi cảm thấy mình không còn là một hòn đảo đơn độc.

Mà là chiếc cầu nối.

Gắn kết biết bao linh hồn đồng điệu.

Rời thư viện thành phố.

Nắng đầu hè dịu dàng phủ lên vai tôi.

Tôi lặng lẽ lăn bánh xe trở về nhà.

Trong lòng nhẹ nhõm và đầy sức mạnh.

Nhưng.

Cuộc sống luôn ẩn chứa những bất ngờ.

Vài ngày sau.

Chị Lý – cán bộ cộng đồng – gọi điện cho tôi.

Giọng lo lắng.

“Lệ Đình à! Em mau đến bệnh viện Nhân dân thành phố xem sao!”

“Mẹ em… mẹ em nhập viện rồi!”

“Gì cơ?” Tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Chuyện gì xảy ra vậy chị?”

“Viêm ruột thừa cấp tính! Phải mổ gấp rồi!”

“Em trai em… thằng Kiến Quân đang bận thi công công trình, không xin nghỉ được!”

“Tiểu Bảo thì ở quê đi học…”

“Mẹ em một mình trong viện đó!”

“Thuê hộ lý cũng chưa tìm được ai phù hợp!”

“Ôi! Em tranh thủ qua xem mẹ đi!”

Tôi buông điện thoại xuống.

Ngồi đờ đẫn trên xe lăn.

Mẹ… nhập viện sao?

Một mình?

Kiến Quân không xin nghỉ được?

Tiểu Bảo còn ở quê…

Trong đầu tôi hiện lên bóng dáng khom lưng của mẹ.

Tiếng thở dài trước siêu thị.

Và câu nói lặng lẽ kia: “Con cũng đâu có dễ dàng gì…”

Bao cảm xúc rối bời dâng lên trong lòng tôi.

Tôi còn hận bà không?

Tôi còn hận bà không?

Hình như… vẫn còn.

Nhưng lúc này đây.

Thứ chiếm lấy tôi nhiều hơn là một nỗi xót xa khó gọi tên… và một chút trách nhiệm?

Dù sao…

Bà cũng là mẹ tôi.

Là người đã sinh ra tôi.

Và cũng là người mang đến cho tôi biết bao tổn thương.

Tôi do dự rất lâu.

Cuối cùng vẫn lăn xe vào bếp.

Ninh một nồi cháo kê thật loãng.

Trộn thêm ít dưa muối.

Đựng vào hộp giữ nhiệt.

Rồi…

Tôi lái chiếc xe lăn điện.

Chạy về phía Bệnh viện Nhân dân thành phố.

Hỏi thăm số phòng bệnh.

Tôi lăn xe đến trước cửa phòng bệnh.

Cửa khép hờ.

Tôi nhẹ tay đẩy vào.

Là phòng bệnh ba người.

Mẹ tôi nằm giường cạnh cửa sổ.

Da mặt vàng vọt.

Môi nứt nẻ.

Nhắm mắt.

Dường như đang ngủ.

Tay cắm kim truyền nước.

Mới chỉ mấy hôm không gặp.

Bà đã lại tiều tụy đi trông thấy.

Tóc rối xõa trên gối.

Trán đầy những nếp nhăn sâu hoắm.

Phòng bệnh rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng “tách… tách…” của dịch truyền nhỏ giọt.

Tôi lặng lẽ lăn xe đến cạnh giường.

Im lặng nhìn bà.

Người phụ nữ từng một thời với tôi là ngọn núi sừng sững.

Sau lại trở thành một cái bóng lạnh lẽo.

Giờ đây…

Chỉ là một bà lão yếu ớt, bất lực nằm đó.

Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn.

Mẹ tôi khẽ giật mí mắt.

Chậm rãi mở ra.

Ban đầu có chút ngơ ngác.

Khi thấy rõ tôi.

Ánh mắt bà lập tức đông cứng lại.

Đầy kinh ngạc.

Không dám tin.

Và… thoáng chút hoảng hốt.

“Con… sao con lại đến đây?” Giọng bà khản đặc, yếu ớt.

Mang theo sự dè chừng.

“Chị Lý ở khu dân cư gọi điện nói mẹ nhập viện.” Tôi bình thản trả lời.

Đặt hộp cháo lên tủ đầu giường.

“Con nấu ít cháo kê.”

Ánh mắt bà dừng lại trên hộp giữ nhiệt.

Rồi nhìn tôi.

Môi bà run lên.

Muốn nói gì đó.

Nhưng không thành lời.

Ánh mắt liên tục thay đổi.

Lúng túng.

Xấu hổ.

Hình như còn có một chút… tủi thân?

Tôi tránh ánh mắt bà.

Lăn xe đi lấy nước ấm.

Vắt khăn mặt.

Quay lại bên giường.

“Mẹ lau mặt đi.”

Tôi nhẹ giọng nói.

Đưa khăn cho bà.

Mẹ tôi do dự một lát.

Tay run rẩy nhận lấy khăn.

Vụng về lau qua quýt.

Động tác rất chậm chạp.

Tôi nhìn bà.

Rồi cầm lấy cốc nước bên cạnh.

“Uống chút nước.”

Tôi đưa ống hút đến gần môi bà.

Mẹ tôi ghé miệng uống vài ngụm nhỏ.

Nhưng mắt vẫn không rời tôi.

Là một ánh nhìn xa lạ.

Đầy nghi hoặc.

Những ngày sau đó.

Tôi gần như ngày nào cũng có mặt ở bệnh viện.

Lăn xe qua lại giữa khu nhà ở Phong Lâm Viên và Bệnh viện Nhân dân.

Mang cơm.

Lấy nước.

Gọi y tá thay băng.

Đưa bà đi kiểm tra.

Giúp bà lau người, chải tóc.

Ban đầu, mẹ rất im lặng.

Sự im lặng ấy mang theo một chút lúng túng và gượng gạo.

Bà gần như không nói chuyện với tôi.

Chỉ lặng lẽ nhìn tôi mỗi khi tôi làm gì đó.

Nhìn tôi lăn bánh xe.

Chật vật nhưng thành thạo di chuyển trong phòng bệnh.

Nhìn tôi trao đổi với y tá.

Nhìn tôi gọt táo, cắt thành miếng nhỏ đưa cho bà.

Nhìn tôi cố gắng đỡ thân thể gầy gò của bà mỗi khi cần ngồi dậy.

Ánh mắt ấy.

Từ cảnh giác và ngổn ngang lúc đầu.

Dần dần mềm lại.

Biến thành một nỗi hoang mang sâu sắc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương