Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tưởng rằng mình cuối cùng đã được như ý nguyện.
Ký ức bị đánh thức bởi lọ thuốc vừa bị tôi đánh đổ.
Tôi vội vàng cúi xuống thu dọn.
“Thanh Tầm, sau này em không cần làm những việc này nữa.”
“Mẹ anh đã thuê y tá mới cho anh rồi.”
Mùi thuốc nồng nặc xộc lên khiến mắt tôi đỏ hoe, tôi cúi đầu, một lần nữa không cam lòng hỏi:
“Chu Hoán Thành, anh sẽ cưới em chứ?”
Lần này, anh không còn sững người, mà bình thản như một người ở vị trí trên cao.
Anh nhìn tôi thẳng thắn, như đang cười nhạo tôi si tình ngu muội.
04
Một lúc sau, tôi bước vào nhà vệ sinh.
Anh mới chậm rãi nói:
“Em mãi mãi là em gái của anh.”
Những lời đó với tôi quá tàn nhẫn.
Tôi đóng cửa lại.
Nước mắt tôi rơi lộp bộp,
Tôi buộc phải vặn vòi nước lớn hết cỡ, để át đi tiếng nức nở không thể kiềm chế của mình.
Khi đẩy cửa bước ra lần nữa, tôi đã thu lại mọi cảm xúc.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Thật ra kích cỡ không vừa, nhỏ hơn một cỡ. Tôi không biết là do anh sơ ý hay vốn dĩ nó không phải dành cho tôi.
Nhưng tôi biết, nhỏ hơn một cỡ, tôi vẫn cố đeo vào, khiến ngón tay đau nhức.
Chỉ là trước đây, tôi còn có thể tự lừa mình dối người.
Còn giờ, chỉ hối hận vì sao không tháo ra sớm hơn.
“Trả anh.”
Vết hằn trên ngón tay vẫn còn rõ rệt, tôi bổ sung thêm một câu:
“Chiếc nhẫn nhỏ quá.”
05
Tôi đẩy xe lăn ra phòng khách, nơi ấy vẫn đang rất náo nhiệt.
Chu Hoán Thành chống tay đứng dậy khỏi xe, theo phản xạ tôi định đỡ anh, nhưng anh khéo léo tránh đi.
Giữa tiếng reo hò của bạn bè,
Có người nhận ra đôi mắt tôi đỏ hoe vì khóc:
“Chị dâu, mắt chị sao vậy, anh Chu bắt nạt chị à?”
“Có ấm ức gì cứ nói, tụi em giúp chị lấy lại công bằng.”
“Anh Chu đúng là đồ đầu gỗ, không mau đi dỗ chị dâu đi.”
Chu Hoán Thành mệt mỏi ngồi trở lại xe lăn, chẳng có ý định phản hồi.
“Chỉ là dầu thuốc không may dính vào mắt thôi.”
Tôi lên tiếng giải vây.
Bạn bè của Chu Hoán Thành không tệ với tôi, tôi không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ hiếm hoi này.
“Anh Chu, sắp đến sinh nhật chị dâu rồi đó, anh chuẩn bị quà chưa?”
Chu Hoán Thành hơi nhướng mày:
“Sắp đến sinh nhật em à?”
Quả thật, anh không biết ngày sinh của tôi. Bởi ngày anh gặp tai nạn chính là sinh nhật lần thứ 18 của anh.
Siêu xe mất lái trên con đường núi hẹp.
Vì để không khiến anh khó chịu, suốt năm năm qua, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật.
“Anh xem mẫu đồng hồ đính đá này đi, tôi thấy rất hợp với chị dâu.”
Tôi vội vàng lắc đầu, từ chối khéo:
“Không cần đâu, tôi không quen đeo đồng hồ.”
“Làm gì có ai sinh ra đã quen đeo, đúng không anh Chu?”
“Để anh Chu tặng đi, mấy năm nay chị vì massage cho anh mà chẳng đeo được món trang sức nào.”
Ngón tay Chu Hoán Thành gõ nhè nhẹ lên tay vịn xe lăn, giọng anh không rõ vui hay giận:
“Thanh Tầm, lại đây xem thử, em thích mẫu nào, anh mua cho.”
“Coi như là…”
“Là của hồi môn anh chuẩn bị cho em.”
“Dù sao anh coi em là em gái. Đây là việc một người anh nên làm.”
Không khí bỗng ngưng trệ trong một khoảnh khắc.
“Anh Chu hôm nay vui quá nên nói nhầm rồi, là sính lễ chứ không phải hồi môn.”
Không khí gượng gạo được bạn bè phá tan bằng trò đùa.
Nhưng sắc mặt Chu Hoán Thành thì ngày càng trầm xuống.
06
Bốn năm trước, khi bệnh tình của Chu Hoán Thành bắt đầu có chuyển biến tốt.
Tôi cuối cùng cũng có tâm trạng để gặp gỡ lại đám bạn cũ:
“Thanh Tầm, Chu Hoán Thành thật sự sẽ cưới cậu à?”
Tôi im lặng, chỉ khẽ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
“Dù anh ta có cưới thật, cậu làm sao biết đó là vì yêu, hay chỉ vì muốn báo đáp?”
“Thanh Tầm, mình sợ cậu sẽ bị mang tiếng là dùng ân tình để đổi tình yêu.”
[Anh có thật sự muốn cưới em không?]
Câu hỏi này, trước kia tôi không dám hỏi.
Giờ thì, không cần hỏi nữa.