Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11.

Tôi nằm ườn trên giường sau bữa sáng,

lưng mỏi – bụng mỏi – lòng cũng mỏi.

Buổi “thẩm vấn” tối qua suýt thì tiễn tôi về với tổ tiên.

Tôi thì đúng là thèm trai đẹp thật…

nhưng cũng không đến mức muốn chết vì… quá liều.

Hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi!

Ngừng chiến! Tuyệt đối ngừng chiến!

Đang nằm dưỡng thương thì nghe tiếng mở cửa.

Trần Cạnh Nghiêu bước vào, tay xách theo hai cái hộp.

Tôi tò mò hỏi:

“Gì thế anh?”

Anh nhìn hộp, ánh mắt hơi phức tạp:

“Phiên bản chống nước full option?”

“Chiến giáp quyết thắng?”

Tôi: !!!

Hai mắt tối sầm, tim đập hụt một nhịp.

Ngón chân co rúm lại, móng chân sắp cào xuyên sàn nhà.

Cái quà chết tiệt chị em gửi tới, sao lại chọn đúng lúc này mà tới?!

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh:

“À thì… em đặt mấy món đồ thể thao ấy mà…”

Anh không vội vạch trần, từ tốn mở hộp.

Mở ra rồi, mắt anh khựng lại:

“Ồ, đúng là đồ dùng để thể thao thật.”

“Cái này… cái này là máy massage cơ…”

Tôi mặt đỏ như cà chua, lao tới giật lại cái “máy thần thánh” trong tay anh.

Nhưng Trần Cạnh Nghiêu dễ gì chịu thua.

Anh nhẹ nhàng giơ tay lên cao, tiện thể ôm tôi gọn vào lòng, hoàn toàn khống chế.

“Cô Ôn,”

anh giơ tờ hướng dẫn sử dụng, mặt mũi nghiêm túc như đang báo cáo vụ án:

“Chế độ ‘khám phá’ này khởi động sao vậy? Cô hướng dẫn giúp tôi một chút nhé?”

“Không được!!”

Tôi hét lên như thể đang cứu vớt sinh mạng cuối cùng của mình.

Anh cúi đầu cười khẽ, giọng khàn quyến rũ:

“Xem ra buổi thẩm vấn hôm qua vẫn chưa đủ bằng chứng…

phải tiếp tục điều tra sâu hơn mới được.”

Kết quả —

tôi một lần nữa bị đưa lên bàn xét xử.

“Dùng có tốt không?”

“Ai cơ… ai dùng tốt cơ??”

Tôi vừa nói vừa rối rắm, tay chân loạn xạ.

Anh giật nhẹ quai váy ren:

“Chiến giáp này thử chưa? Mình quyết chiến một trận nhé?”

Tôi suýt khóc thành tiếng.

“Em còn là người mới mà…

anh ít nhất cũng phải cho em thời gian… làm quen đã chứ!!”

12.

Ba ngày sau,

tôi cuối cùng cũng bắt máy cuộc gọi của con bạn thân.

“Ôn Dạng!!! Cuối cùng mày cũng nghe máy rồi!! Đã ba ngày đấy!!”

“Suýt nữa tao phải gọi 113 báo án vì mày mất tích rồi đó!

Nếu chồng mày không phải công an, tao đã đi phá cửa cứu người luôn rồi!!

Mày còn sống không??”

Tôi khàn giọng, yếu ớt thều thào:

“Sống… tạm… như người thực vật…”

Đầu dây bên kia hét lên như vừa bắt được tin chấn động giới showbiz:

“Trời má! Giọng mày sao như kiểu vừa bò ra khỏi phim giật gân vậy?”

Nó cười như con cáo giữa ruộng dưa:

“Nói thật, chồng mày đem dùi cui ra làm… thước dạy học đúng không?”

Trời biết đất biết.

Ba ngày ba đêm qua —

không phải đang nấu ăn thì cũng đang… ăn tôi.

Đến cuối cùng, tôi ôm chăn co rút vào một góc, rơi nước mắt van xin:

“Trần Cạnh Nghiêu… anh đi bắt người giùm em đi…”

Em chịu hết nổi rồi.

Kết thúc chuỗi “ca đêm liên hoàn”,

chiếc giường nhà tôi – chiến hữu trung thành –

quỳ xuống chịu thua.

Gãy. Luôn.

Cảm ơn nó.

Nhờ nó, tôi mới giành lại được quyền nghỉ ngơi trong danh dự.

13.

Chúng tôi ra ngoài chọn… một cái giường mới.

Chọn loại nào ư?

Chịu lực tốt, bền, không rung lắc – đúng tiêu chuẩn “hậu nghiệp báo”.

Tiện thể, hẹn hò luôn một buổi.

Tính ra đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi kể từ khi kết hôn.

Trần Cạnh Nghiêu đi mua sắm với tôi, y như một trợ lý AI mang hình người:

Tôi cầm món nào lên, ảnh đều đáp cực kỳ ngắn gọn:

“Đẹp.”

“Mua.”

“Còn ăn nữa không?”

Những gì tôi uống dở, đồ ăn tôi ăn không hết –

tất cả đều vào bụng anh như một chiếc máy xử lý rác chuyên dụng hình cảnh sát.

Nhưng công bằng mà nói…

xài cũng khá mượt.

Tới rạp chiếu phim, tôi chọn bộ phim trinh thám kinh dị máu me, toàn mấy vụ án liên hoàn kiểu tâm lý học tội phạm.

Người trong rạp la hét, mấy cặp đôi nhỏ thì vinh quang ôm nhau nép sát.

Nhạc nền quen thuộc rít lên, tôi sợ đến mức lao thẳng vào ngực Trần Cạnh Nghiêu.

Anh xoa nhẹ vai tôi, giọng trầm ấm như trong phim:

“Đừng sợ, giả hết đấy.”

Tôi đang cảm động nhẹ nhẹ thì—

ảnh… dùng tay xoay đầu tôi lại, ép tôi tiếp tục nhìn màn hình.

???

Ủa là sao???

Anh quay sang… bắt đầu bình phim như đang họp tổ điều tra hình sự:

“Em xem nè, người chết hơn 24 tiếng thì máu không còn màu này nữa đâu, giả quá.”

“Nếu em thật sự thích mấy vụ giết người kiểu này, để anh cho em coi tài liệu thật, trong điện thoại anh còn lưu mấy tấm ảnh hiện trường.”

“Đây nữa này, cảnh sát không mang bao giày đã xông vào hiện trường, thế là hỏng bét luôn rồi.”

“Ủa trúng tim mà còn chạy được nửa cây số? Giao lưu thân mật với Diêm Vương rồi à?”

Tôi…

thở ra một hơi dài như xả cống.

Đúng là tự đào hố.

Ai lại đi chọn phim hình sự – sát nhân – điều tra để đi xem với chồng là cảnh sát hình sự???

Tôi tức muốn nhét hết bỏng ngô vào mồm để giải tỏa oán khí.

Định tranh thủ lúc rạp tối, ghé sang thơm má chồng một cái lấy lại lãng mạn.

Ai ngờ vừa quay đầu…

Ảnh. Ngủ. Mất. Tiêu.

Ngả người ra ghế, ngủ ngon như đang ở phòng trực ban.

Tôi:

Phục. Không. Cãi.

14.

Ra khỏi rạp, đi dạo trên phố.

Trần Cạnh Nghiêu vẫn giữ đúng khoảng cách ba mét sau lưng tôi, bước chậm rãi, dáng đi như thể đang… theo dõi mục tiêu phạm tội.

Tôi quay đầu lại, lườm anh một cái cháy mặt trời:

“Trần Cạnh Nghiêu, lại đây nắm tay em!”

Anh hơi lúng túng:

“À… tại anh quen đi kiểu này rồi.”

Quen??

Đây không phải hẹn hò, mà là đang thực hiện nhiệm vụ mật!

Tôi hậm hực tiến lại nắm chặt tay anh không buông.

Anh xoa dịu:

“Đừng giận nữa mà.”

Tôi nhìn khuôn mặt ấy, trong đầu vừa tan giận chưa đầy 10 giây…

lại nổi sóng lòng.

“Vậy thì hôn em một cái đi.”

“Cho em một cú kabe-don (wall bang) kiểu ngôn tình ấy.”

Trần Cạnh Nghiêu cao hơn tôi cả cái đầu,

với chiều cao này mà kabe-don thì… đúng là cảnh tượng lãng mạn ngập trời.

Anh nhíu mày khó hiểu:

“Kabe-don là gì?”

Tôi chống nạnh chỉ đạo hiện trường:

“Là kiểu anh đẩy em vào tường rồi đùng một cái hôn em á!”

Anh vẫn hơi hoài nghi:

“Em chắc chứ?”

“Nhanh lên! Triển khai!”

Và thế là —

anh một tay nắm chặt cổ tay tôi,

tay kia ấn mạnh vào vai… chuẩn bị khóa góc.

Anh không hiểu ” Kabe-don ” là gì thì chớ,

còn phản tay cho tôi một cú khóa vai ép sát tường, như thể đang khống chế nghi phạm.

Sau đó còn nghiêm túc hỏi:

“Thế này… hôn kiểu gì?”

Lúc mặt tôi ép sát vào bức tường lạnh toát,

tôi cố gắng gọi lại trong đầu những điều tốt đẹp của nhân loại để giữ mình không bốc hỏa tại chỗ.

“Thả tôi ra!!!”

Tôi lắc tay, cái tay suýt bị anh bẻ trật khớp:

“Anh tưởng tôi là tội phạm trốn trại chắc?!?!”

Đây là… phiên bản cảnh sát quốc dân thuộc dòng ‘đặc chủng truy bắt vợ’ à???

Anh thấy sai sai, lùi lại, vừa xoa tay tôi vừa dỗ dành:

“Vợ ơi anh sai rồi… mình về nhà nhé…”

Tôi còn chưa kịp chửi tiếp, thì ảnh đã ôm tôi về như mèo con, bảo:

“Về nhà thử cái giường mới.”

Tôi… tôi tin.

Tôi ngây thơ tin thật!!!

Kết quả là…

thử suốt ba tiếng đồng hồ.

Cuối cùng tôi rã rời thều thào trong chăn:

“Trần Cạnh Nghiêu… anh nói là chỉ đắp chăn ngủ thôi mà…”

“Anh là đồ lừa đảo! Gài bẫy! Dụ dỗ vô đạo đức!”

Anh nghiêm mặt gật đầu, giọng trầm trầm:

“Vợ ơi, em cài ứng dụng phòng chống lừa đảo chưa?”

“???”

“Ý thức phòng chống lừa đảo của em yếu quá rồi.

Cài app đi, để còn tăng KPI cho đội anh nữa.”

“!!!”

15.

Tin vui:

Anh Cảnh sát Trần lại đi bắt người rồi.

Tôi lập tức tỉnh táo, trỗi dậy như hồi sinh.

Tin buồn:

Anh ấy đã ba ngày chưa về nhà.

Tôi lại bắt đầu vật vã, nhớ nhung đến ngứa ngáy ruột gan.

Cuộc sống này không thể cân bằng một chút được hả trời?

Lúc thì no đến gãy giường, lúc thì đói đến mốc meo,

sống kiểu “bữa đực bữa cái” thế này, ai chịu nổi?

Tôi nhìn tin nhắn mình gửi ba tiếng trước, vẫn chưa được trả lời:

“Hôm nay anh lại đi bắt người à?”

Thở dài…

Lại bắt đầu trò chơi “tin nhắn không người nhận”.

Cuối cùng anh ấy cũng trả lời:

“Hôm nay phải bắt tận hai người.”

“Em ăn cơm chưa?”

Tôi nhịn không nổi nữa, hóa thân thành phiên bản “vợ nhà ăn nói không biết ngại”:

“Không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn anh.”

Anh vẫn tỉnh như sáo:

“Ngoan, ngủ trước đi, đừng chờ.”

Tôi tiếp tục lấn tới:

“Không muốn ngủ, chỉ muốn ngủ với anh.”

Phản hồi lần này kèm luôn lời cảnh cáo:

“Còng tay phiên bản mới màu hồng phấn đã sẵn sàng.”

Tôi lật bài luôn:

“Báo cáo, nghi phạm đang bỏ trốn.”

“Bị cáo đã nhận tội, mong được chấp hành án tại chỗ.”

“Vị trí hiện tại: Trên giường.”

“Yêu cầu cảnh sát ngay lập tức đến hiện trường thi hành nhiệm vụ.”

Anh ấy chỉ lạnh lùng nhắn lại một câu:

“Đừng có thả thính nữa.”

Tôi thẳng thừng:

“Không.”

Rồi giật nhẹ dây áo ngủ,

chụp ngay một tấm selfie “có đầu tư”, gửi đi.

Anh cảnh sát quốc dân:

“Em định lấy cái này ra thử lòng Đảng viên à?”

Ba phút sau.

Tin nhắn tiếp theo bay tới:

[Ảnh: 24 giá trị cốt lõi của Chủ nghĩa xã hội]

[Link mời tham gia học tập trên app Học Tập Cường Quốc]

Tốt.

Rồi.

Anh thì đỏ chói như máu cách mạng.

Còn tôi thì vàng đến mức não cũng loang nước chanh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương