Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

16.

May mà nhỏ bạn thân cứu nguy kịp lúc, quất cho tôi hai vé VIP concert của nam thần!

Tôi giơ cao bảng đèn, hùng hổ lao vào khán đài, tâm trạng lập tức chuyển nắng thành cầu vồng.

Nam thần trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, ánh đèn chiếu rọi lung linh như thần linh giáng thế.

Tôi và nhỏ bạn la hét như hai con điên xổng chuồng:

“Chồng ơi chồng ơi!!!”

“Chồng đẹp trai quáaaa!”

“Chồng tui iu anh nhất!”

“Cái eo đó là vũ khí sinh học hả trời!”

Giữa lúc hai đứa đang hò hét nhảy tưng tưng như lò xo bị lỗi,

đột nhiên sau lưng có người đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi khó chịu hét lên:

“Ơ kìa! Đừng chen lấn!”

“Đằng sau đừng xô nữa!”

Không ai nghe.

Mà ngược lại còn có một bàn tay đặt lên cánh tay tôi.

Tôi lắc vai tránh đi:

“Này, ai đấy? Đừng có đụng lung tung…”

“Chồng ơi nhìn em nè!”

Bàn tay kia bỗng siết chặt lại.

Tôi cáu quá quay phắt lại, vừa định mở mồm chửi…

Đơ người.

Mắt mở to.

“Chồng… chồng ơi…”

Tôi cứng đơ cổ quay ra sau.

Đập thẳng vào mắt là gương mặt đen thui như nồi cơm cháy của anh chồng nhà tôi – đại cảnh sát Trần Cạnh Nghiêu.

Không hiểu nổi, sao anh ta lại lù lù ở concert?

Nụ cười “mê trai” còn đang dính trên môi tôi thì giọng anh ấy vang lên như sấm rền:

“Em vừa gọi ai là chồng đấy?”

17.

Tôi… lại bị “áp giải” về cục.

Lần này không bị còng tay. Cũng đỡ mất mặt.

Ngồi trong chiếc xe cảnh sát quen thuộc, lại nghe mấy câu quen như cơm bữa:

“Chị dâu đúng là cá chép tinh, đi đến đâu là ở đó có tội phạm.”

“Chị dâu là bùa hộ mệnh của cả đội đấy, KPI năm nay coi như có chị gánh rồi.”

“Đội trưởng Trần, anh phải thờ chị dâu đi thôi. Mấy năm nữa lên chức cục phó, cục trưởng cũng là nhờ phúc phần từ nhà mà ra đấy.”

Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh nhìn muốn thiêu rụi của Trần Cạnh Nghiêu.

Tôi vội nặn ra nụ cười gượng:

“Ha… ha… thật sự chỉ là trùng hợp thôi…”

Mấy người kia lại rôm rả trêu tiếp:

“Ủa đội trưởng, sao sắc mặt anh đen thui vậy?”

“Không lẽ vì chị dâu gọi idol là ‘chồng’ nên anh ghen hả?”

“Ôi dào, ai đi concert mà chẳng gọi idol là chồng! Chuyện nhỏ thôi mà.”

Tôi gật đầu lia lịa phụ họa:

“Đúng rồi đó! Chỉ là cách gọi thôi mà… đâu có ý gì đặc biệt đâu…”

“Chị dâu có làm gì sai đâu. Đội trưởng, anh phải thể hiện bản lĩnh chính thất chứ.”

Trần Cạnh Nghiêu quăng cho cả bọn một ánh mắt lạnh như băng.

Cả xe ngay lập tức rơi vào trạng thái “ngậm tăm tập thể”.

Một lúc lâu sau, anh mới từ từ dịu nét mặt, sát khí cũng nhạt đi đáng kể.

“Thật ra, theo đuổi thần tượng cũng là chuyện bình thường thôi, có gì to tát đâu.”

Trần Cạnh Nghiêu mở lời trước, giọng điệu nhẹ nhàng đến đáng ngờ.

Tôi gật đầu cái rụp, vội vàng hưởng ứng:

“Đúng đúng đúng! Em cũng thấy vậy đó!”

Anh khẽ nhếch môi cười, rồi thong thả nói tiếp:

“Nhiều cô còn thích mấy streamer mạng, idol mạng các kiểu nữa kia. Cũng chỉ là một cách thể hiện sự ngưỡng mộ thôi mà.”

Tôi gật gù lia lịa như gà mổ thóc:

“Chuẩn luôn! Em chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ thôi!”

Anh giơ tay nới cổ áo, ánh mắt thâm trầm mà giọng vẫn đều đều:

“Nhưng mà nghĩ lại… idol hay streamer gì thì cũng sống nhờ vào sự ủng hộ của fan cả. Ngưỡng mộ suông thì cũng chẳng có ích gì.”

“Ít ra cũng phải hành động chút chứ, kiểu như tặng quà, donate, tăng độ hot cho người ta.”

Tôi ngẩn người.

Ủa?

Sao hôm nay anh lại thông cảm đến vậy? Không giống bình thường à nha.

Tôi lập tức tranh thủ gật đầu lia lịa:

“Chuẩn! Em cũng nghĩ vậy đó!”

“Nhưng mà… em không có tặng quà nhiều đâu, chỉ có thả tim với lưu video thôi. Chủ yếu là ủng hộ tinh thần ấy mà.”

Đẹp thì được quyền lừa tình.

Chứ lừa tiền là em cạch mặt luôn nha!

Trần Cạnh Nghiêu nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt càng lúc càng tối.

Các khớp ngón tay siết lại, phát ra tiếng rắc rắc nghe mà lạnh gáy.

“Ồ… ra là vậy.”

Tôi lập tức bừng tỉnh ngộ:

“Trần Cạnh Nghiêu!!! Anh gài bẫy em! Dùng chiêu câu cá để bắt chính vợ mình đấy à?!”

“Thật ra… em… em đâu có coi mấy cái đó đâu mà…”

Nhưng lời còn chưa kịp bay ra khỏi miệng, tôi đã tận mắt chứng kiến anh mở ứng dụng video ngắn của tôi.

Trang chủ vừa hiện ra, liên tục kéo xuống một dãy video.

Toàn là mấy trai múa bụng mặc mỗi cái quần nhỏ, uốn éo cái eo như không có xương.

Trí tuệ nhân tạo quả là biết “giúp đỡ người nghèo” một cách rất “chính xác”…

Trần Cạnh Nghiêu mặt lạnh tanh, tay nhấn từng cái:

“Không quan tâm.”

“Không quan tâm.”

“Không. Quan. Tâm.”

Sau đó, anh lặng lẽ lướt đến danh sách theo dõi.

Tôi chưa kịp kêu gào, chỉ thấy anh tay nhanh hơn não:

“Hủy theo dõi.”

“Hủy tiếp.”

“Cái này? Cũng hủy!”

Hu hu hu… đó là lương thực tinh thần của em mà…

Đồ ăn vặt tinh thần, snack não, vitamin dopamine của em!!!

Chưa dừng lại ở đó.

Anh nhìn chằm chằm vào mục “Bộ sưu tập riêng”.

Tôi lặng người nhìn theo ánh mắt anh, rồi suýt nghẹt thở khi thấy mấy dòng tiêu đề hiện ra:

“Cảnh sát play cho người mới bắt đầu”

“100 cách sử dụng còng tay sáng tạo”

Tôi lập tức tối sầm mặt mày:

Toang thiệt rồi.

Anh liếc tôi, môi nhếch lên:

“Nhiệt tình học hỏi đấy.”

Giọng chậm rãi từng chữ như gõ mõ:

“Tối. Nay. Ta. Sẽ. Thực. Hành. Hết.”

Đêm đó.

Tôi gọi anh là “ông xã” đến khản cổ.

Lưng thì suýt gãy, eo như bị tháo khớp.

Cuối cùng cũng dỗ được vị cảnh sát ghen có tổ chức và kế hoạch kia nguôi ngoai.

Nhưng chưa dừng lại!

Nửa đêm về sáng, anh chống cằm nhìn tôi, thong thả nói:

“Đọc thuộc lòng Luật xử phạt hành chính cho anh nghe.”

Hu hu hu, đời tôi… chẳng khác nào tù chung thân ân ái… 😭

18.

May là hôm sau Trần Cạnh Nghiêu phải đi làm, tôi mới thoát được kiếp nạn.

Ngủ một giấc tới tận trưa, đói bụng mới lết xác ra ngoài kiếm đồ ăn.

Vừa đi tới đầu ngõ, ánh mắt tôi lập tức khựng lại.

Ngay trước quầy bánh kẹp, một ông chú vạm vỡ mặc áo thun rộng thùng thình, nhưng cơ bắp vẫn lồ lộ.

Ủa…

Sao trông giống chồng mình vậy trời?

Tôi bước tới gần, nghiêng đầu nói đầy nghiêm túc:

“Anh bánh kẹp, cho em phần full topping + 10 quả trứng gà nha.”

Anh ta vụng về xoay xở với cục bột, càng làm càng rối.

Liếc quanh một vòng, anh ghé sát, thì thầm:

“Cho em 20 nghìn, qua đối diện mua đi.”

Tôi len lén liếc sang bên đường.

Ồ mấy cha, quầy nướng xiên bên kia… cũng là người của đội ảnh.

Đúng là đội hình đặc nhiệm hóa trang đa ngành, từ bánh tráng trộn đến nước mía đều có người cài cắm!

Tôi chống nạnh, không nhúc nhích:

“Không. Em nhất định phải ăn của anh.”

Anh ta cau mày, móc trong túi ra bịch lạt thái nhét vào tay tôi:

“Tự chơi đi. Cản trở công vụ, coi chừng anh bắt về đồn đấy.”

Tôi nuốt nước bọt, mắt dán vào cánh tay săn chắc kia –

mặc cái áo ba lỗ bình dân mà vẫn như đang casting phim hành động.

Thôi, mê thì mê, nhưng không được gây rối hiện trường phá án.

Tôi đành ôm bịch lạt thái, xị mặt bỏ đi như con mèo bị đuổi ra khỏi bếp.

19.

Dạo phố một vòng, quay về lại đầu ngõ thì thấy… náo loạn cả khu.

Cảnh tượng khiến tôi khựng người.

Các sạp hàng đã dọn sạch.

Xe đẩy lộn xộn nằm ngã rạp bên lề.

Người dân tụ tập đông nghịt, bàn tán râm ran.

Tôi tò mò chen vào nhìn.

Và rồi—

Dưới đất… có máu.

Tim tôi thắt lại một nhịp.

Những tiếng xì xào rơi vào tai:

— “Trời đất ơi, lúc nãy có một tên tội phạm cầm dao, ngay giữa phố bắt người làm con tin luôn đó!”

— “May là có cảnh sát chìm kịp thời xuất hiện… nhưng mà bị thương nặng lắm.”

— “Con dao đâm thẳng vào bụng, tận mắt thấy luôn đó.”

— “Không biết có cứu được không nữa…”

Tôi nghe từng lời từng chữ mà như có ai siết nghẹn cổ họng.

Trước mắt tối sầm.

Cảm giác như sắp không đứng vững.

Tim đập loạn.

Trong đầu chỉ còn đúng một cái tên:

Trần Cạnh Nghiêu…

Tôi vội kéo một người bên cạnh:

“Người bị thương… bây giờ đâu rồi?”

— “Được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện gần đây rồi cô ơi.”

Tôi chẳng kịp nói thêm lời nào, quay người lao thẳng về phía bệnh viện.

Chạy như điên.

Trên đường, trong đầu tôi toàn là hình ảnh vệt máu loang dưới đất…

Máu của ai?

Là ai bị đâm?

Có phải anh không?

Không dám nghĩ tiếp.

Chỉ biết—

Tôi phải gặp được anh. Ngay lập tức.

Tay tôi run lên từng hồi.

Trần Cạnh Nghiêu…

Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì…

Trong đầu bỗng vang lên ký ức lần đầu tiên tôi gặp anh.

Tôi từng hỏi anh:

“Vì sao anh chọn làm cảnh sát?”

Anh đáp:

“Để bảo vệ sự bình yên của người dân.”

Khi đó, tôi còn thấy câu trả lời ấy nghe quá sách vở.

Quá “chuẩn mực”…

Nhưng đến giờ phút này, tôi mới thật sự hiểu được.

Hiểu đến tận tim gan.

Chính vì có những người như anh—

Lặng lẽ canh giữ nơi bóng tối.

Chúng tôi mới có thể an nhiên bước đi dưới ánh mặt trời.

Họ dùng máu, mồ hôi, và cả sinh mệnh để bảo vệ hai chữ:

Bình an.

20.

Đến khoa cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu đã có mấy đồng đội của anh đứng chờ.

Tôi lao tới, giọng run như sắp khóc:

“Trần Cạnh Nghiêu đâu rồi?”

Một người lên tiếng an ủi:

“Chị dâu, đội trưởng Trần bị thương nhẹ thôi, anh ấy đang—”

Tôi chưa kịp nghe hết, mắt đã dán chặt vào đèn báo đỏ trên cửa phòng cấp cứu, đầu óc ù đi.

Cơn xúc động bùng nổ.

Tôi gào khóc nức nở như người mất trí:

“Trần Cạnh Nghiêu! Anh không được chết!”

“Mình mới cưới được hơn một tháng! Anh mà chết là để em làm góa phụ hả huhu…”

“Anh mà tỉnh lại, em thề sẽ không bao giờ ngắm cơ bụng người khác nữa!”

“Cũng không dùng nick phụ để follow mấy ông livestream hở hang nữa đâu…”

Tôi đang khóc đến mức sụt sùi méo xệch, thì sau lưng có người gọi khẽ:

“Ôn Dạng.”

Tôi ngơ ngác quay đầu lại—

Trần Cạnh Nghiêu đang đứng cách đó không xa, tay quấn băng gạc, mặt mũi nguyên vẹn, chỉ có ánh mắt là bất lực và dở khóc dở cười.

“Em… em… anh không phải người đang cấp cứu sao?”

“Tên tội phạm đó mới là người nằm bên trong.”

…Ồ.

Tôi… tôi vừa khóc nhầm người???

Xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ.

Tự thấy bản thân ngu mà nước mắt lại muốn trào lần nữa.

Anh bước tới gần, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, giọng trầm thấp, nguy hiểm:

“Ôn Dạng, em còn có tài khoản phụ?”

Tôi lập tức choàng tỉnh—ôi mẹ ơi…

Xong phim rồi. Nãy khóc quá nhập tâm, lỡ miệng khai hết sạch.

Tôi ấp úng:

“Không phải… em… em định xóa lâu rồi…”

Anh cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm, mơ hồ có chút gian tà:

“Xem ra… tối nay phải tiến hành chuyên sâu xử lý, mới được.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương