Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Tối đến, ta ngồi tựa vào chiếc ghế cổ ngỗng nơi hành lang, tay nhàn nhã bóc từng hạt sen.
Ngọn lửa trong lồng đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, cũng như suy nghĩ trong ta dần dần phiêu tán.
Mẫu thân khi sinh ta bị băng huyết, thân thể suy nhược, về sau khó lòng sinh nở thêm.
Vú nuôi từng kể, khi ấy mẹ mê man bao lâu, thì cha cũng ở bên giường bà từng ấy thời gian.
Ông quỳ khấn trước linh vị tổ tiên, thề rằng dù không có con trai nối dõi, cũng tuyệt đối không nạp chính thất khác, cả đời này không phụ mẫu thân.
Ông thực sự giữ lời.
Ông không cưới thêm vợ, chỉ là… nạp một người thiếp.
Hôm đó, khi dì Từ được đưa vào phủ, ta lén lút đi xem náo nhiệt.
Nàng ta không đội khăn hỉ, chỉ cài một đoá hoa đỏ bên tóc mai.
Nàng không cười.
Gương mặt nhỏ bằng bàn tay hãy còn non nớt, môi mím chặt, cố gắng né tránh từng cái chạm tay của cha ta.
Ta từng hỏi mẫu thân:
“Vì sao họ không bái đường?”
“Nạp thiếp thì không cần bái đường.” – Mẫu thân thu ánh mắt khỏi nơi náo nhiệt, cúi đầu khẽ thở dài –
“Y phục còn chưa vừa người… vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Khi ấy ta chẳng hiểu nổi nỗi buồn trong mắt người.
Ta chỉ nhớ, sau đó mẫu thân đối với dì Từ luôn đặc biệt săn sóc —
Thậm chí đến lúc dì ấy có kinh lần đầu, cũng là mẫu thân tự tay giặt y phục lót cho nàng.
Về sau, thân thể mẫu thân ngày càng yếu đi, quanh năm nằm liệt trên giường, chỉ cần gió thổi qua cũng ho đến thở không ra hơi.
Ta từng nhiều lần đi tìm phụ thân, hy vọng ông có thể vào thăm mẫu thân một chút, nhưng lần nào cũng bị ông lấy cớ công vụ bận rộn để đuổi đi.
Hôm mẫu thân qua đời, cũng chính là ngày dì Từ lâm bồn.
Đêm ấy, toàn phủ Thẩm đèn sáng suốt một đêm.
Tới hừng đông, hai dải khăn trắng đồng thời được treo lên giữa cổng lớn Thẩm phủ.
Một là để tang mẫu thân.
Một là dành cho dì Từ.
Họ đều mất khi sinh nở, chỉ khác nhau ở sớm hay muộn.
Bọn bà tử trong phủ vốn quen miệng buôn chuyện, vừa tụm ba tụm bảy, vừa bày ra đủ thứ giọng điệu khoa trương, bắt chước cảnh lúc dì Từ lìa đời.
“Ai da da, trợn trắng cả mắt, miệng còn gọi ‘nương ơi’ nữa kìa.”
“Chứ sao, dù sao cũng mới vừa tròn mười lăm, một đứa bé con thế mà cũng bị ép sinh con, lão gia nhà ta… đúng là tạo nghiệt.”
“Gì mà mười lăm thì sinh không nổi chứ? Các người không biết chứ gì, ta vào phủ sớm, ta biết—phu nhân cũng sinh tiểu thư lúc mới mười lăm đó!”
13.
Bóc xong hạt sen, mắt ta cũng đã sưng húp.
Thượng Quan Thập Nhị ra tìm, liền trông thấy ta trong bộ dạng thảm thương như vậy.
Hắn là người dịu dàng, cũng là người biết điều.
Không hỏi ta vì sao khóc, chỉ lặng lẽ từ sau lưng đưa ra một con thỏ nhỏ bằng đường.
“Chàng mua lúc nào thế?” – Ta sụt sịt, giọng khàn khàn hỏi.
Hắn mỉm cười, nhét con đường thỏ vào tay ta, rồi ngồi xuống bên cạnh một cách tự nhiên:
“Lúc đến cầu Vạn Lý mua sen cho nàng, thấy người ta bán, cảm thấy nàng sẽ thích, nên tiện tay mua luôn.”
Ta khẽ ừ một tiếng, cúi đầu liếm một cái.
Đường rất ngọt. Nhưng ta lại muốn khóc lần nữa.
Thượng Quan Thập Nhị đối với ta thật tốt.
Tốt đến mức… ta không dám sinh con cho chàng.
Nước mắt lớn từng giọt rơi xuống, ta muốn che mặt để hắn không thấy, nhưng trong tay còn cầm cây đường thỏ, chẳng nỡ buông ra.
“Đường ngon đến mức ăn mà cũng khóc à?” – Hắn vừa lục tìm khăn tay trong ống tay áo, vừa luống cuống giúp ta lau nước mắt.
“Tại chàng đó… mua đường làm gì…” – Ta nghẹn ngào, vừa nói vừa nấc, vai run lên từng hồi.
“Thì ra là lỗi của ta.” – Hắn cười khổ, bất đắc dĩ nhìn ta –
“Vậy lần sau ta không mua nữa, được không?”
Ta vội lắc đầu, rồi nhét nguyên cả con thỏ đường vào miệng, nhai rào rạo từng tiếng giòn tan.
Hắn thở dài:
“Mua cũng không được, không mua cũng chẳng xong… phải làm sao mới khiến nàng vui lên đây, hửm… tiểu thư của ta?”
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, cắn răng một cái, vươn tay ôm chặt lấy eo hắn, rồi nghiêng đầu… mạnh mẽ dụi vào lồng ngực hắn.
“Như vậy… như vậy ta thấy rất vui rồi.”
Thân hình Thượng Quan Thập Nhị khẽ chấn động, qua một lúc mới nhẹ nhàng nâng tay, vòng qua ôm lấy bờ vai ta.
Gió đêm lay động chiếc chuông đồng nơi góc mái hiên, phát ra mấy tiếng leng keng vụn vặt.
Tai ta áp sát vào ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập rắn rỏi — mạnh gấp trăm lần tiếng chuông kia.
“Lời ban ngày của mẫu thân, nàng đừng để trong lòng. Có ta ở đây, mọi chuyện ta gánh cho. Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng đến thấm lòng, len thẳng vào tim ta.
Ta khẽ “ừ” một tiếng, rồi lại rúc sâu hơn vào lòng hắn.
“Mẫu thân tính tình thẳng thắn, muốn có cháu cũng là chuyện dễ hiểu thôi… Chỉ là… chính ta mới là người sợ.”
“Vì sao lại sợ?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng:
“Ta sợ… sợ sẽ như mẫu thân, sau khi sinh ta thì thân thể suy kiệt, mất sớm. Cũng sợ như dì Từ… thai nhi chết non, mẹ con cùng mất.”
Đôi mắt Thượng Quan Thập Nhị khẽ run, tay hắn siết nhẹ lấy vai ta.
Hô hấp ta như ngừng lại, căng thẳng nhìn từng nét trên gương mặt hắn.
Nào ngờ giây tiếp theo, hắn lại mỉm cười — một nụ cười bình tĩnh mà ấm áp.
“Đã sợ như vậy… thì không sinh là được.”
Ta há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Vừa rồi trong đầu lướt qua vô số khả năng, nhưng duy chỉ không ngờ chàng lại nói ra câu ấy.
Hắn nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối bên mai ta ra sau tai, hai tay nâng mặt ta, ánh mắt như cười như không, trầm ngâm hỏi:
“Nhưng mà… Kiều Kiều này, chúng ta còn chưa viên phòng, nàng lo nghĩ đến chuyện ấy… có phải hơi sớm quá rồi không?”
14.
Ta nào biết muốn sinh con thì phải… viên phòng.
Lại càng không hiểu tại sao gọi là “viên phòng” mà không phải là “phương phòng”.
Ta chẳng biết gì cả. Nhưng Thượng Quan Thập Nhị thì biết rất rõ.
Chàng hôn lên má ta, rồi lại chiếm lấy môi ta, hệt như yêu tinh trong thoại bản chuyên hút tinh khí người khác.
Hút đến mức cả người ta mềm oặt, chỉ còn biết mặc chàng đưa ta lên tận ngọn sóng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người ta chỉ còn mỗi chiếc yếm nhàu nát, còn cái yêu tinh tối qua… không thấy đâu cả.
Ta mặc y phục, đặt chân xuống đất, liền nghe bên ngoài đại sảnh có người khe khẽ hát.
Người kia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại.
Thấy ta đang nép bên khung cửa, hắn mỉm cười bước đến xoa đầu ta:
“Sao không ngủ thêm chút nữa? Không mệt à?”
“Mặc kệ chàng!” – Mặt ta đỏ bừng, vội đánh tay hắn ra, quay lưng lại.
Nhưng hắn liền vòng tay qua vai, xoay người ta lại, bắt đối mặt với hắn.
Ta giãy không ra, đành trừng mắt lườm chàng.
Hắn cúi người giúp ta chỉnh lại vạt áo, giọng vô tội:
“Sao còn giận nữa? Vi phu chỉ đang quan tâm nàng thôi mà.”
“Ta không cần chàng quan tâm…”
“Không cần?” – Hắn ngẩng đầu, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, rồi bất ngờ ôm ngang ta lên –
“Vậy ta lại càng phải quan tâm.”
Thế là lần “bận rộn” này, kéo dài thẳng đến tận giữa trưa.
Ta gối đầu lên vai Thượng Quan Thập Nhị, không nhịn được hỏi:
“Chàng hôm nay không phải đến Đại Lý Tự lên công sao?”
Hắn tựa vào đầu giường, dáng vẻ lười nhác, đầu ngón tay vân vê từng sợi tóc ta, thong thả đáp:
“Không đi nữa, trong nhà có việc.”
“Trong nhà có việc? Sao ta không biết?” – Ta nghi hoặc.
“Ồ?” – Hắn giả vờ kinh ngạc –
“Nàng không biết thật sao?”
Ta gật đầu: “Thật sự không biết.”
Hắn nhướng đuôi mắt, kéo tay ta đặt lên ngực mình, đúng chỗ có dấu vết mờ mờ:
“Người trong nhà bị thương, nàng mà cũng chẳng hay?”
Ta biết cái đầu ấy!
Biết sớm thế này… ta tối qua cắn mạnh hơn chút nữa là được rồi!
Từ trước vẫn nghĩ Thượng Quan Thập Nhị là bậc quân tử trong sạch như ngọc, giờ xem ra…
Bốn chữ “lưu manh vô lại”, mới là danh xưng thích hợp hơn cả!
15.
Tên vô lại Thượng Quan ấy… cuối cùng vẫn đi Đại Lý Tự.
Trước khi đi, hắn còn dặn dò nha hoàn không được đến quấy rầy ta.
Nha hoàn hầu trong phòng – Tử Đào – lấy hết can đảm hỏi lý do, hắn thì lại chẳng né tránh gì, thản nhiên đáp:
“Phu nhân thân thể không khoẻ, không xuống giường được.”
Không biết lời ấy truyền đi thế nào, cuối cùng lại lọt vào tai bà bà.
Người nói thì vô tâm, người nghe thì hữu ý.
Bà ngẫm lại chuyện bữa ăn hôm trước không vui, lại đem việc ta không xuống giường gán vào… lỗi của chính mình.
Vì vậy, bà ôm cả một hộp trang sức, hớt hải đến gõ cửa phòng ta.
Ta chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy bà mở hộp đồ ra, rút từng món châu báu, châu thoa, từng đôi khuyên, từng vòng tay, nhét đầy vào hộp nữ trang của ta.
“…Mẫu thân, người làm gì vậy?” – Ta ngạc nhiên hỏi.
Bà bà cười gượng một tiếng, ánh mắt nhìn ta hình như mang theo đôi phần áy náy:
“Kiều Kiều à, hôm qua mẫu thân thúc con chuyện con cái, là mẫu thân không phải.”
Ta khựng người, không hiểu sao bà lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong chốc lát không biết phải đáp thế nào.
Bà mím môi, lại nói tiếp:
“Thập Nhị nói ta dọa con sợ. Mẫu thân không ngờ con gan lại nhỏ như vậy. Nghe nha hoàn bảo con bệnh đến không xuống nổi giường… Mẫu thân hối hận vô cùng.”
“Không, không phải đâu ạ, mẫu thân… chuyện con nằm nghỉ không phải vì chuyện đó…”
Bà bà xua tay, không để ta nói tiếp.
Bà khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, ánh nhìn đã kiên định lạ thường —
Và rồi bà nói ra y hệt lời của tên Thượng Quan vô lại kia:
“Kiều Kiều, nếu con sợ… thì không cần sinh.”
“…Mẫu thân?” – Ta kinh ngạc nhìn bà, hoài nghi liệu mình có nghe nhầm không.
Bà bà nắm lấy tay ta, chầm chậm vuốt ve, giọng chua xót:
“Con đừng trách ta. Là ta nghe người ngoài kể lại mới biết… nữ quyến phủ Thẩm khi sinh nở đều vất vả, chịu khổ không ít.
Con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mang sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.”
“Ta cũng là phụ nữ, biết nghĩ cho phụ nữ. Con là con dâu do ta đích thân chọn, thì ta sẽ bảo vệ con đến cùng.
Nếu Thập Nhị mà vì chuyện con không sinh được mà nổi lòng nạp thiếp…” – Bà nghiến răng –
“Ta đánh gãy chân nó!”
Nước mắt ta lại dâng lên, vành mắt đỏ hoe, chỉ vì một câu nói như đinh đóng cột ấy.
Bà bà thở dài, cởi chiếc vòng ngọc từ cổ tay mình, đeo vào tay ta:
“Đeo vào rồi thì không được khóc nữa.
Không khéo để Thập Nhị thấy con lại ướt mắt đỏ mũi, nó lại ôm con về Đại Lý Tự ở cho mà xem.”