Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Ngày thứ sau khi tôi quyết định ly hôn, tôi đang ở , chọn một xe mới – loại mà chỉ cần giá thôi cũng đủ khiến Phó Dật phải đau thận.

Kết quả là xe đã được người ta giao đến tận cửa rồi.

Chính là mẫu xe và màu sắc tôi mê mẩn rất lâu.

này lăn bánh cũng phải tám con số tệ.

Hồi đó tôi thấy nó đắt, với một tay lái mới như tôi thì có phần hoang phí.

Người giao xe vô cùng cung kính, hai tay đưa chìa khóa cho tôi:

– Phu , đây là xe tổng Phó dặn chúng tôi giao đến. Tất cả giấy tờ đều đã làm xong ạ.

Tôi nhận , nhưng nhìn đến móc khóa, suýt thì chói mù mắt.

Một con Hello Kitty đính đầy đá giả, lấp lánh lóa cả lên dưới ánh nắng.

Tôi tò mò, đưa lên ánh sáng lắc lắc vài cái.

Nó thật sự… rất lấp lánh.

Nhưng dù có sáng đến đâu, vẫn không che nổi cái mùi rẻ tiền trên đó.

Dù sao thì, toàn bộ chỉ là vài viên nhựa giả kim tuyến,

Thậm chí còn bằng hàng thủ công hạng xoàng ngoài chợ đêm.

Tôi nhướng mày, chậm rãi hỏi:

– Cái này là Phó Dật đưa hả?

Người giao xe gãi đầu:

– À… là một cô trẻ được cử đến chạy việc vặt cho tổng hôm nay mang đến. Nói là phu rất thích, chắc là ý của tổng luôn ạ.

Rồi không quên thêm một câu nịnh nọt:

– Tổng Phó đúng là tinh tế thật . cả sở thích của phu cũng ghi nhớ kỹ càng, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ!

?

Thật là thú vị .

kia khác nào thêm một viên phân chuột bữa đại tiệc của tôi.

Lắm chuyện như vậy, xem ra cũng nhịn không nổi rồi.

Sau khi người giao xe rời đi, tôi xấp giấy tờ từ túi hồ sơ ra xem.

Tên chủ xe là tôi.

Một tiếng sau, tôi lái xe thẳng đến công ty.

ngoài văn phòng của Phó Dật, tôi lại thấy cô bé ở khách sạn hôm trước.

Ánh mắt cô ta dán chặt chìa khóa xe lấp lánh trong tay tôi.

Tôi mỉm cười chào:

– Hóa ra em là thư ký mới của Phó Dật à, bảo sao trước giờ chưa gặp.

Tôi mở lời, cô ta đành phải đứng dậy.

– Chào phu , em là Hứa Dung.

– Hư Vinh? – Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, cố tình nhấn rõ chữ.

– Em tên viết nào nhỉ?

Tôi thấy cô ta nghiến răng ken két, cắn chặt đến mức suýt vỡ cả hàm.

Cuối cùng, một giọng nói mỏng như sợi chỉ rò rỉ qua kẽ răng:

– Là chữ Hứa trong lời nói, Dung trong dung mạo.

Tôi giả vờ bừng tỉnh, gật đầu đầy hiểu :

– À, ra là vậy. Đúng là… người như tên gọi thật .

kia lập tức đỏ từ cổ đến tận mang tai.

Tôi vỗ nhẹ vai cô ta, dịu dàng nói:

– Làm việc bên cạnh Phó Dật chắc vất vả cho em rồi.

nhắc đến Phó Dật, cô ta liền nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống:

– Được làm việc cạnh tổng Phó là vinh hạnh của em ạ.

Tôi mỉm cười đầy thấu hiểu:

– Vậy thì tốt. Chị gặp Phó Dật đây.

Phó Dật không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi.

Thậm chí trên gương mặt anh ta đã chuẩn bị sẵn một nụ cười “ phải”, như thể đã đoán trước tôi sẽ đến.

Cũng giống như việc anh ta dường như… sao xe của tôi lại “bốc cháy đột ngột”.

Dù sao thì, tốc độ gửi xe mới đến cũng quá nhanh.

Nhanh đến mức khiến tôi thấy rõ: anh đang chột dạ.

Tôi giơ chìa khóa xe lên, lắc nhẹ:

– Cảm ơn xe mới nhé. À, cả con hello kitty dễ thương lấp lánh này .

– Hửm? cơ?

Tôi làm bộ ngạc nhiên:

– Ơ? Con búp bê đính đá này không phải anh chuẩn bị à?

Lông mày Phó Dật nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra.

– Em thích là được.

Tôi khẽ cong môi, nụ cười đầy ẩn ý:

– Nhưng mà…

– Xe thì mua cả chục triệu tệ, mà lại cái đồ rẻ tiền này ra đánh lừa em sao?

Tôi cười nhẹ, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

– Em mà cầm cái móc khóa này đi ra ngoài, người ta lại bảo phu tổng Phó cầm… chìa khóa giả đi khoe khắp nơi mất thôi.

cơ? – Phó Dật nhíu mày, có vẻ không hiểu.

Tôi đưa sát cái búp bê đính đá tới trước mặt anh ta:

– Cái đồ mà một tệ cũng tiếc này, anh treo lên chìa khóa xe cho em? Anh nghĩ vậy?

Gương mặt Phó Dật cứng lại, anh khẽ ho một tiếng.

sau đó, điện thoại tôi rung lên: một khoản chuyển khoản tám chữ số cập bến.

Lúc anh nhìn tôi lần , biểu cảm đã trở lại bình thản như thường:

– Xin lỗi, anh không rành mấy chuyện này. Em thích cái nào thì tự đi đổi nhé.

Ừ thì… tám con số đúng là có ma lực thật.

lập tức khiến tâm trạng tôi tươi như hoa.

Tôi cất điện thoại, chuyển đề tài:

– À phải rồi, thư ký của anh thay từ giờ ? Trước đây là Trương Đồng mà, đúng không?

Thư ký trước đây của anh ta là nam.

Một người rất đáng cậy.

Phó Dật khẽ gãi mũi, giọng bình thản:

– Trương Đồng được điều sang chi nhánh rồi. Cô kia là thư ký mới, tuyển.

Tôi nhìn anh ta càng lúc càng nhiều những động tác vô thức, lòng cũng lạnh thêm vài phần.

Cuối cùng, tôi mỉm cười, khẽ “à” một tiếng như thể đã hiểu hết mọi chuyện.

Tôi hỏi thêm một câu, giọng nhẹ như không:

– Cô bé đó… dùng tốt chứ?

Tôi thấy rõ bàn tay Phó Dật siết lại thành nắm đấm.

Nhưng đến mức này rồi… câu trả lời đã còn quan trọng .

Tôi xoay người rời đi, vẫy tay nhẹ:

– Em đi đây, ghé thăm mẹ một lát.

6.

Người tôi đến thăm… là mẹ của Phó Dật.

Tôi không có mẹ.

Chỉ có cha.

Tôi là báu vật trong lòng ông.

Nhưng dù vậy, ông cũng không tôi mà kéo dài “hạn sử dụng” của tình yêu.

Ông ngoại tình với một cô viên dưới quyền.

Còn mẹ tôi… quá kiêu hãnh, đã nhảy lầu.

Tôi rất yêu họ.

Giờ thì yêu và hận… đều ngang bằng nhau.

Cảm xúc ấy rối ren và mâu thuẫn đến mức không thể gỡ.

Đặt hiện tại mà nói, tôi thấy mẹ mình… thật sự quá dại.

chút kiêu hãnh mà bỏ rơi cả con .

Tình yêu… thật sự quan trọng đến sao?

Có thì tốt, nhưng rõ ràng không có cũng chết .

mà bà lại sẵn sàng một người đàn ông mà buông luôn cả mạng sống.

Đó gọi là kiêu hãnh ư?

Bà nghĩ như sẽ khiến đó ân hận cả đời?

Nhưng thực tế là…

nằm xuống chưa được lâu, cha tôi đã đầu “đau lòng” luân phiên giữa các bóng hồng khác.

Một người đàn ông giàu có, tỏ vẻ khổ đau… sao lại không được săn đón?

Mẹ tôi đúng là hồ đồ đến mức ngu ngốc.

bước cửa, mẹ Phó Dật đã bưng ra một bát canh, chỉ tay đó, giục tôi mau uống.

Tôi rõ thứ đó là .

Bài thuốc “bí truyền” giữa các quý bà giàu – thúc sinh con nối dõi.

Trước đây, dù không vui, tôi vẫn nể mặt Phó Dật mà ráng nuốt cho tròn vai.

Nhưng hôm nay thì khác.

Tôi đến đây… không phải để giữ mặt mũi cho cả.

Gương mặt tôi lộ rõ vẻ khó xử.

Bà ấy lập tức nhìn ra, khẽ hỏi dò:

– An An, con sao vậy?

– Con với Phó Dật… cãi nhau à?

Tôi lắc đầu, ôm cánh tay bà, nhẹ giọng:

– Không có ạ.

– Vậy con làm sao? Sao cả canh cũng không chịu uống?

Thấy tôi im lặng, bà đầu cau mày:

– Con đừng nói là hai đứa định không sinh con nhé?

Tôi cố gắng rướn lên vài giọt nước mắt:

– Mẹ… con đã cố gắng rồi… nhưng…

khi nét mặt bà đầu hiện rõ vẻ chấn động, tôi cất giọng chậm rãi, kể cho bà nghe một kịch bản tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu:

– Con đã lén đi kiểm tra tổng quát. Bác sĩ bảo… tất cả chỉ số của con đều bình thường…

Tôi cố ý dừng lại đúng lúc, để lại khoảng trống đủ cho trí tưởng tượng của bà bay xa.

Đôi môi bà run run:

– Ý con là…?

Tôi tỏ vẻ uất ức:

– Bác sĩ nói, rất có thể… là do phía bên kia…

Mẹ Phó Dật lập tức nổ tung:

– Con đừng nói bậy!

Tôi kéo tay bà, giọng nghẹn ngào đáng thương:

– Mẹ, con cũng muốn có con mà… nhưng chuyện này… con thật sự…

Ánh mắt mẹ Phó Dật quét qua gương mặt tôi mấy lần, cuối cùng thở dài ngồi xuống, vẻ mặt bất lực.

– Chuyện này… chắc là do Phó Dật…

– Con không dám nói với anh ấy đâu mẹ, đàn ông mà… sĩ diện…

– Con chỉ có thể nhận hết về mình, nói là do con có vấn đề…

Nghe tới đó, sắc mặt bà dịu hẳn lại.

Bà vỗ nhẹ tay tôi, giọng đầy thương xót:

– Con vất vả rồi.

Tôi rời khỏi lớn Phó gia với một đôi vòng ngọc phỉ thúy trên tay.

Ánh nắng chiếu , sáng long lanh cực kỳ sang trọng.

Lúc bà ra còn nhấn mạnh rằng đây là đồ mà Phó Dật phải bỏ mấy trăm vạn đấu giá mới có được.

– Dạo này Phó Dật bận rộn, con nhớ dung cho nó nhiều hơn chút.

Tất nhiên là được rồi.

Chỉ cần có tiền, tôi sẵn sàng dung cả đại dương.

Tôi không hề oan ức Phó Dật.

nhiêu năm cưới nhau, không muốn có con – đúng là quyết định của anh ta.

Vậy nên, tôi không tính là đặt điều cho anh ấy.

Còn mục đích của anh ta?

quan tâm.

Tay đeo vòng cả trăm vạn, tâm trạng tôi không thể tệ được.

Tôi hí hửng gọi điện cho Kỳ Kỳ:

– Ra đây đi, chuyện lần trước mày nói… mình bàn tiếp nào.

7.

Trước đây, Kỳ Kỳ tám chuyện với tôi về quá khứ của họ Phó.

Liên quan đến… đứa con riêng của này.

Hồi đó tôi hứng thú .

Nhưng bây giờ thì khác.

Tôi đầu thấy muốn… tìm hiểu một chút.

Kỳ Kỳ bày ra vẻ mặt kiêu kỳ:

– Thái độ cầu xin đâu? ra đi.

Tôi ngoan ngoãn đưa cho cô ấy lắc tay kim cương mà cô nàng đã nhăm nhe cả tháng nay.

Mắt cô ấy sáng rỡ, chưa kịp cất đã đầu thao thao bất tuyệt:

– Bố của Phó Dật ấy hả? Phụ nữ bên ngoài của ông ta không thiếu, nhưng có con thì chỉ có một.

– Nghe tao kể, đứa đó còn lớn tuổi hơn cả Phó Dật!

Cô ấy bĩu môi, giọng đầy ẩn ý:

– Cái này là di truyền đó nha.

– Nhưng để giữ vững họ Phó, ông già Phó đã vung tiền mạnh tay, đuổi thằng đó ra nước ngoài, dứt khoát không cho quay về.

– Chuyện này kéo dài cả chục năm rồi mà ông ta vẫn còn đè chặt không cho ló mặt ra!

Tôi nghe cô ấy kể như thể đang nghe chuyện ly kỳ, trong lòng cũng nghi ngờ:

– Mày chắc không ? Đừng có lùa tao.

Kỳ Kỳ khoanh tay, mặt đầy tự :

– Mày quên rồi à? tao với Phó Dật là chiến hữu thời , cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên !

Tôi vẫn chưa hoàn toàn .

mày rõ mày là cái loa phát thanh, lại còn thân thiết với tao như vậy, sao vẫn kể mấy chuyện động trời đó?

Kỳ Kỳ lè lưỡi tinh nghịch:

– Còn sao , mày . Hôm đó tao chuốc cho ổng say bí tỉ, hỏi ổng cũng khai.

Thôi được.

Tôi .

Nhưng là một chuyện. Cẩn trọng là chuyện khác.

sau đó, tôi lập tức liên hệ một thám tử tư:

– Tôi chỉ cần thông và phương thức liên lạc.

Tuyệt đối không được đánh động bất kỳ .

Tùy chỉnh
Danh sách chương