Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Sau khi về nhà, Phó Dật không nhắc lại chuyện chiếc nhẫn.
Nhưng lúc thấy tôi cất chiếc nhẫn kim cương hồng đi, tay lại để trống, anh ta bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng.
– Trước đây em lúc nào cũng đeo nhẫn mà, sao giờ lại không đeo nữa?
Trước kia tôi đeo là vì yêu.
Còn bây giờ không đeo…
Tất nhiên là vì không còn yêu nữa.
Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn một lý do hoàn hảo để dỗ anh ta:
– Gần đây em đang học làm gốm. Dính bẩn hay làm mất cái này thì tiếc lắm.
Tôi còn nũng nịu thêm:
– Em đeo nhẫn thế này, thầy còn không dám động vào tay em đâu.
Phó Dật nghe vậy hơi nhướng mày, có vẻ vẫn nghi ngờ:
– Khi nào thì em bắt đầu hứng thú với gốm vậy?
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, cười dịu dàng:
– Vẫn luôn thích mà. Chỉ là… giờ mới bắt đầu làm thật thôi.
Tự tay tạo ra những gì mình yêu thích — nghe thôi đã thấy thú vị.
– Em muốn kết hợp với chuyên ngành mình học để mở một lớp dạy.
Tôi học âm nhạc, ra trường thì vào dàn nhạc biểu diễn.
Nhưng thật lòng mà nói, tôi không thích cuộc sống gò bó ấy.
Sau khi cưới, tôi rời đoàn.
Từ đó đến giờ, tôi chọn làm những thứ mình thích, kiếm được bao nhiêu thì kiếm.
Mà nhờ vào danh tiếng của Phó Dật… và bố tôi,
Tôi cũng đã kiếm được không ít.
Giờ nhìn lại… tôi biết rõ, cách sống đó chẳng thể kéo dài mãi.
Trước đây, mỗi khi tôi muốn tự làm sự nghiệp của mình, Phó Dật luôn có đủ kiểu lý do để khuyên can.
Nào là “ở nhà tự do tự tại không tốt sao”, nào là “không cần phải vất vả.”
Giờ nghĩ lại — cái người đàn ông chết tiệt đó đâu phải vì yêu tôi.
Rõ ràng là đang “CPU” tôi: kiểm soát, đóng khung, rút hết năng lượng.
Thế mà hôm nay, anh ta lại gật đầu cái rụp:
– Em cứ đi xem mặt bằng đi, còn lại để anh lo.
Tôi nhìn nụ cười hài lòng trên mặt anh ta.
Ừm… dù sao thì trong sự dứt khoát ấy, cũng chẳng ai nói được rốt cuộc anh ta giấu cái gì trong đầu.
Một tuần sau, Phó Dật mua lại cửa hàng đúng vị trí tôi đã nhắm.
Khi tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu được đặt vào tay tôi, tôi lật xem —
trên đó viết rõ ràng tên tôi.
Khá ổn.
Một vị trí như thế này… ít cũng phải vài chục triệu tệ trở lên.
Tính ra, lại có thêm một món vừa đẹp – vừa có lời.
11.
Hứa Dung không khiến tôi thất vọng.
Một tháng sau khi từ nước ngoài trở về, cô ta đã tìm đến gặp tôi.
Trên mặt tràn đầy niềm vui, giống như người cô ta đang yêu không phải chồng tôi.
Nếu không nói rõ bối cảnh, nhìn ánh mắt lấp lánh kia, tôi thật sự tưởng mình là mẹ cô ta – chứ không phải là vợ người đàn ông mà cô ta ngủ cùng.
– Phu nhân, em… em đã mang thai được một tháng rồi.
Tôi nhướng mày nhìn cô ta, suýt thì bật cười thành tiếng.
– Cô Hứa à, tôi nghĩ… có lẽ cô tìm nhầm người để chia sẻ rồi đấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dung đầy vẻ cố chấp:
– Đây là con của tổng giám đốc Phó!
– Rồi sao? – Tôi cười bật ra tiếng.
– Lại không phải con tôi. Cô tới tìm tôi làm gì?
– Phu nhân, em với tổng giám đốc Phó…
Cô ta chưa nói hết câu, tôi đã cắt lời:
– Cô với anh ta thế nào tôi không quan tâm. Cô có thể đi loan tin khắp nơi rằng mình là tiểu tam, mang thai trước hôn nhân.
– Nhưng tôi… không có hứng thú.
Tôi cầm túi chuẩn bị rời đi.
Hứa Dung tức tối gọi giật tôi lại:
– Anh ấy nói… anh ấy chưa từng yêu chị!
– Làm vợ anh ấy có gì hay chứ? Anh ấy tặng em hoa hồng cơ mà! Chị có không?
Tôi quay lại, nhìn cô ta như thể đang nhìn một sinh vật ngây thơ tuyệt chủng:
– Trời đã sang thu rồi…
Mà sao vẫn còn loại măng non mùa xuân như cô tồn tại thế?
– Anh ấy chưa từng yêu tôi, anh ấy chỉ yêu cô. Vậy… cô hài lòng chưa?
Tôi khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô ta:
– Cô gái à, cô có hoa hồng. Nhưng nhà là của tôi, nhẫn kim cương cũng là của tôi.
Ánh mắt tôi nhìn cô ta đầy khinh miệt, chẳng buồn che giấu:
– Còn cái hoa hồng cô ôm khư khư kia, cũng là tài sản chung của vợ chồng tôi.
Tôi để rơi từ kẽ tay, cô nhặt được, vậy là cô nên biết ơn đi.
– Nhưng nếu một ngày tôi không còn thấy vui nữa,
Tôi hoàn toàn có thể bắt cô trả lại.
Tôi cong môi cười, nụ cười càng lúc càng sâu:
– Dù chỉ là một đóa hoa hồng.
Nói xong, tôi xách túi quay người rời đi.
Cùng lúc đó, tôi cũng tắt luôn cuộc gọi đang chờ máy từ Phó Dật.
Tôi không về nhà.
Mà rẽ thẳng đến căn hộ mới mua.
Nơi đó… từ hôm nay mới là “nhà” của tôi.
Một tháng là quá đủ để tôi biến căn hộ mới kia thành một không gian hoàn toàn thuộc về mình.
Buổi tối, điện thoại tôi reo không ngừng.
Chắc là Phó Dật đã về nhà và thấy bản thỏa thuận ly hôn tôi để lại trên bàn làm việc.
Điều khoản… không hề công bằng.
Những gì tôi yêu cầu, nhiều hơn rất nhiều so với những gì anh ta từng nghĩ tới.
Tiền mà.
Tiền thì ai mà chẳng thích?
Tôi chẳng cần chứng cứ gì to tát.
Chỉ gửi cho anh ta một đoạn ghi âm buổi trò chuyện hôm nay giữa tôi và Hứa Dung.
Chỉ một câu kèm theo:
“Nếu anh không muốn chia tay trong hòa bình, vậy thì mình để cả thiên hạ biết chuyện này cũng không sao.”
Có thể công chúng không mấy quan tâm đến chuyện một người đàn ông ngoại tình.
Nhưng… đối tác kinh doanh của anh ta thì khác.
Nếu chuyện này lộ ra… mà làm hỏng một vụ hợp tác lớn—
Tôi nghĩ, vị trí “người thừa kế nhà họ Phó”
có lẽ cũng đến lúc… nên đổi người rồi.
12.
Cuối cùng, Phó Dật vẫn lần ra được địa chỉ căn hộ mới của tôi — vào lúc nửa đêm.
Tôi dậy, mở camera an ninh trước cửa, không nhịn được bật cười.
Từ hai giờ sáng, anh ta đứng đó… mãi cho đến tận mười giờ sáng nắng đã lên cao.
Tôi tựa vào cánh cửa, giọng thản nhiên:
– Tổng giám đốc Phó, anh không thấy mệt à?
Phó Dật cả đêm không ngủ, râu mọc lởm chởm dưới cằm, trông chẳng khác nào một con chó Bắc Kinh bị vứt lăn lóc giữa mưa bụi.
Chỉ một đêm không gặp, mà như thể đã cách nhau cả một đời.
Giọng anh ta khàn khàn, mở miệng đầy khó khăn:
– Giữa anh và cô ấy… thật sự không có gì cả.
Tôi nghe xong, suýt nữa bật cười như thể vừa được nghe chuyện cười lớn nhất thế kỷ:
– Vậy… cái thai của cô ta là do tôi à?
Phó Dật bực bội vò đầu:
– Ai là cha đứa bé thì anh không chắc. Nhưng chắc chắn… không phải anh.
Tôi mở điện thoại, phóng to một tấm ảnh rồi đưa ra trước mặt anh ta:
– Ý anh là, cái thứ “phô mai bóng bay” trong vali của anh, là một người vợ hiền như tôi bỏ vào sao?
Phó Dật nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cứng miệng:
– Là anh mang theo… nhưng thật sự không làm gì cả.
Tôi cười đến mức ngồi thụp xuống đất, cười đến đau cả bụng,
phải mất một lúc mới dần lấy lại được hơi thở.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng lạnh:
– Anh không thấy lời mình nói… nực cười lắm à?
– Anh thừa nhận, anh có chút cảm giác mới mẻ với cô ấy.
Nhưng anh chưa từng làm chuyện có lỗi với em.
Ngay lúc đó, tôi bật dậy như một cái lò xo, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
Nhìn gương mặt bị tôi tát lệch sang một bên, cơn ám ảnh đối xứng trong tôi lại nổi lên.
Thế là tôi giơ nốt tay còn lại —
bốp — thêm một cái tát nữa, gọn gàng bên má đối diện.
Giờ thì ổn rồi.
Cả hai bên má đều đỏ, nhìn mới cân.
Ừm…
Giờ thì dễ chịu hơn nhiều.
Ba năm kết hôn, mười năm quen biết,
Tôi chưa từng ra tay với anh ta.
Hai cái tát này, xem như kết thúc sạch sẽ.
– Anh sẽ không ký đơn ly hôn đâu, An An… Người anh yêu luôn là em.
Cô ấy… chỉ mang lại cảm giác mới mẻ thôi.
Tôi thề, thật đấy —
Tôi đã định chia tay trong êm đẹp.
Nhưng câu này vừa ra khỏi miệng, tôi không nuốt nổi nữa.
– Mới mẻ?
Ý anh là sao? Tôi hết “mới” rồi?
Tôi là xác ướp hay gì?!