Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

11.

Cố Cảnh Hòa vừa đẩy cửa bước vào, cậu trai trong sợ đến trắng bệch mặt. Con bạn chí cốt của tôi thì bật dậy, chắn trước mặt tôi như một tấm khiên sống.

“Anh cái bộ dạng đó cho xem? Tri Dư cô ấy…”

Giọng Tống Vi nói nhỏ, trong lòng còn một câu: Mẹ ơi, cái người đàn ông đáng sợ quá… Lục Tri Dư còn bảo anh ta dịu dàng, dịu cái đầu á!

Tôi Vi sang một bên, đối mặt trực tiếp với Cố Cảnh Hòa.

“Anh dọa người ta gì? Anh tưởng mình có lý lắm à?”

mắt Cố Cảnh Hòa quét một vòng, cuối cùng dừng lại nơi ly rượu bàn và cậu trai đang kề sát tôi. Đôi mắt anh nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm khó lường.

“Giỏi nhỉ? Vui chơi dữ ha?”

“Tôi thích thì sao? Liên quan gì đến anh? Anh không phải cũng đang tay trong tay với người đàn bà khác đó sao?”

Tôi cắn môi, không chịu thua kém chút nào.

“Tôi nói cho anh biết, kết hôn thì sao? Đừng tưởng có tờ giấy là anh có quyền can thiệp vào đời tôi. Lo mà giữ mình đi!”

Giọng tôi đầy gai góc.

Cố Cảnh Hòa dường như bắt được trọng điểm trong lời tôi – tay trong tay với người đàn bà khác.

Quả … tôi nhìn thấy rồi.

Tôi dõi theo mắt anh. Anh không nói gì, khẽ thở dài một tiếng.

Sao? Nghĩa là sao? Không phản bác? Tức là ngầm thừa ?

Là thật… anh đúng là có quan hệ với người khác.

Tôi cố nuốt xuống vị chua đang dâng đầy nơi đáy mắt, lạnh nhạt lên tiếng.

“Nghe rõ rồi thì đi đi. Nào, tụi mình tiếp tục…”

Tôi không nhìn anh nữa, tiếp tục cụng ly với chính mình. Tống Vi bên cạnh, uống cũng không xong, không uống cũng đành.

cậu trai thấy tình hình không ổn, đùn đẩy nhau rồi nhanh chóng chuồn khỏi bao.

“Tri Dư, về nhà với anh đi. Anh có thể giải thích.”

Cố Cảnh Hòa đưa tay muốn tôi đứng dậy. Tôi nghiêng người né tránh, không cho anh chạm vào.

“Giải thích đi, ngay bây giờ. Ở đây không có người ngoài.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt lạnh như băng.

“Là cô gái đó sao?”

Anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho tôi xem một tấm ảnh.

Gì… gì vậy? Ảnh chụp chung cả nhà?!

“Cô ấy là chị họ của anh, họ hàng ruột thịt, loại mà Tết đến phải đi chúc Tết ấy.”

“Chị họ?!”

Trời ơi… hóa ra đầu đến cuối là một hiểu lầm.

Tôi dám nhìn vào mắt Cố Cảnh Hòa nữa. Nhớ lại tất cả những gì mình vừa : uống rượu, chơi trò với trai trẻ, thậm chí còn hô to gọi nhỏ bảo anh bớt lo bao đồng, trước bao nhiêu người lại còn… mắng anh là “lạnh như băng”, nói anh “không được”.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một xác sống 💀.

Đàn ông… có phải họ sợ nhất là nói “không được” không?

Cố Cảnh Hòa cất điện thoại vào túi, nhìn tôi nửa nửa không.

“Bây giờ, là em tự đi với anh, hay để anh bế em ra ngoài?”

Tôi quay sang cầu cứu Tống Vi .

Cô ấy được nhìn khẩn thiết, bèn đeo túi, gượng:

vợ chồng có gì nói, đừng gây chiến nha.”

Sau đó… chạy mất dạng như một làn khói, để lại tôi và Cố Cảnh Hòa… mắt nhìn mắt trong im lặng ngột ngạt.

12.

Tôi dĩ chọn đi theo Cố Cảnh Hòa về nhà.

Suốt dọc đường, anh không nói lời nào, mà tôi thì cứ len lén liếc trộm nét mặt anh, cảm giác như đang một thùng thuốc súng chờ phát nổ.

Vừa về đến nhà, tôi tranh thủ cơ hội định lao thẳng vào trốn nạn, ngờ lại anh tay lại, lôi vào lòng.

“Giờ thì nói rõ ban nãy là sao?”

Tôi cố vùng ra khỏi vòng tay anh, anh lại siết chặt, cả mất thăng bằng ngã xuống ghế sô pha.

Cố Cảnh Hòa chống tay bên người tôi, một chân quỳ ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tôi run lẩy bẩy.

“Anh định gì thế hả, đừng có mà càn! Bây giờ là xã hội pháp trị đấy, dám động tay động chân tôi kiện anh vì bạo lực gia đình đấy!”

“Vậy tại sao em đến rồi lại không nói cho anh biết?”

“Tôi muốn cho anh một bất ngờ, ngờ đâu gặp phải đó…”

Tôi lí nhí nói, mạnh miệng cãi lại, “Anh cũng hoàn toàn đúng, nhường anh một vạn bước đi, anh không sai gì chắc?”

“Em đang ghen.”

Cố Cảnh Hòa nói chắc nịch.

Tôi như đó đâm trúng tim đen, bỗng dưng cao giọng phản pháo:

ghen chứ! Nực ! Tôi sao mà lại phải ghen với anh được!”

Còn lâu tôi mới thừa ! tim trong ngực lại cứ đập loạn lên mất kiểm soát.

Người bình thường nhìn thấy cảnh đó, mà không nổi giận chứ.

Tôi vội vàng chữa cháy:

“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa nhé, tôi không có ghen đâu!”

mắt thì cứ trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Uống rượu, gọi nam mẫu, còn nói tôi lạnh nhạt, không được gì?”

Anh đứng cao nhìn xuống, mặt đầy vẻ “tôi xem cô còn bịa được gì nữa”.

mắt anh tôi sởn da gà, lúc chột dạ, cuối cùng hết giả bộ luôn, không diễn nữa.

“Tôi gần như cởi sạch trước mặt anh rồi mà anh bất động, vậy không phải là không được thì là gì?”

“Tôi thấy ấy mà, bệnh tình thì không nên giấu giếm. Trị sớm thì biết đâu còn có cơ hội hồi phục.”

“Nói thêm là tôi— Ưm…!”

Chưa kịp nói hết câu, Cố Cảnh Hòa cúi xuống bịt miệng tôi bằng một nụ hôn.

Khác hẳn lần trước, lần … anh cắn tôi?!

“Đau! Anh gì vậy hả!”

Tôi nhăn mặt đẩy anh ra, dùng lưỡi chạm thử vào môi— đúng thật là rách rồi! Cố Cảnh Hòa là chó à?!

“Anh—!”

Chưa kịp nói dứt câu, cả người tôi anh đè ngửa xuống sofa.

Anh giữ lấy cằm tôi, đầu lưỡi mạnh mẽ tách môi xông vào, một tay siết lấy eo không cho tôi trốn.

Sự dịu dàng thường thấy còn sót lại gì, còn lại dục vọng và chiếm hữu.

Tôi hơi thở nóng bỏng đó cuốn đi, không biết lúc nào nhắm mắt lại, lặng lẽ đáp lại.

Cảm được tôi không còn phản kháng, Cố Cảnh Hòa buông tay khỏi cằm tôi, trượt xuống nắm lấy bàn tay đang siết chặt váy của tôi, đan tay tôi lại rồi giơ lên quá đầu, mười ngón đan xen.

Tựa như, chúng tôi là mảnh ghép khớp nhau đến tận cùng.

13.

Tôi nằm úp ngực Cố Cảnh Hòa, tim đập thình thịch, mặt thì như quả cà chua chín.

Cố Cảnh Hòa trông có vẻ bình tĩnh như thường, một chỗ nào đó người anh lại bán đứng anh rõ ràng.

Tôi rướn người lên, đưa ngón tay chọc chọc vào cằm anh,

“Cố Cảnh Hòa, trước kia anh bảo em phải đợi… là đợi cái gì hả?”

Anh thấy ngứa, khẽ rồi chụp lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Trước kia anh nghe em gọi điện nói gì mà ‘ sống đời nấy’, nên muốn đợi đến khi em cũng có tình cảm với anh, rồi mới tiến thêm một bước.”

“Cũng?”

Tôi bật dậy, nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Anh lẽ là yêu cái nhìn đầu tiên với em á?”

Cố Cảnh Hòa vòng tay qua cổ tôi, tôi trở lại ôm vào lòng.

Thì ra hôm chúng tôi chính thức gặp nhau không phải lần đầu anh thấy tôi.

Trước đó anh gặp tôi rồi — tại quán cà phê quen thuộc ấy.

Theo lời kể của anh, mỗi lần tôi đi xem mắt đều chọn quán cà phê đó. Mà khéo sao, lần nào anh cũng tình cờ gần, bỏ lỡ buổi nào.

Anh nói, lần đầu tiên nhìn thấy tôi đó, đối mặt với những đối tượng xem mắt “thần tiên tấu hài” mà giữ thái độ nhã nhặn, lễ phép. Sau đó còn lặng lẽ thanh toán cả hóa đơn.

Anh thấy… tôi thật thú vị.

Tôi ngây người. Gì vậy trời?

Đáng lẽ anh nên nói là “tại em đẹp, nhìn cái là dính ngay”, thế nghe còn dễ chịu!

Tự lại nói là “em lịch sự nên anh để ý”…

Không vui tẹo nào…!

Cảm được tôi hơi giận dỗi, Cố Cảnh Hòa nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ vào tóc tôi, sau đó lại vùi đầu vào hõm cổ.

“Anh rất vui, Tri Dư. Anh thấy mình không phải chờ quá lâu.”

Tôi nghe xong liền bật , một dòng ấm áp len lỏi trong lòng, tôi ôm lấy anh thật chặt.

“Muốn đi không?”

Anh bỗng hỏi.

Tôi chợt nhớ ra người mình toàn mùi rượu, chắc không dễ ngửi chút nào.

Tôi gật đầu.

Cố Cảnh Hòa bế tôi đặt lại lên ghế sofa rồi đứng dậy.

Anh vào , lục trong tủ quần áo một lúc rồi lấy ra một chiếc váy .

Vừa nhìn thấy, tôi lập tức mặt như máu — là cái “chiến bào” rực mà Tống Vi tỉ mỉ lựa chọn và tặng tôi.

“Cái được không? Lần , anh muốn ngắm kỹ một chút.”

Giọng anh dịu dàng, riêng chữ “ngắm kỹ” lại đặc biệt nhấn mạnh tai tôi nóng bừng.

Tôi mặt, lấy chiếc váy trong tay anh mà không dám nhìn thẳng, cúi đầu chui vào , còn không quên khóa cửa cẩn thận.

Cố Cảnh Hòa khẽ , rồi đi vào phụ.

xong, tôi quấn khăn bước ra ngoài thì thấy anh rửa xong, đang nửa nằm tựa giường.

Tôi rón rén lại gần, định leo lên giường thì anh đột ngột đưa tay mạnh, tôi lảo đảo ngã xuống, khăn cũng rơi luôn xuống sàn.

Tôi hốt hoảng đưa tay che ngực, tay còn lại túm lấy gấu váy đang lên.

Cố Cảnh Hòa bật nhìn tôi, cánh tay dịu dàng vuốt từng nhánh tóc rối.

“Vừa nãy không phải còn rất gan dạ sao? Giờ lại ngại ngùng thế ?”

Tôi nhắm mắt lại, nhớ đến đủ chiêu trò mình từng dùng để quyến rũ anh trước đây, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

trước kia là trước kia, bây giờ khác rồi.”

Cố Cảnh Hòa khẽ cầm tay tôi đặt lên bụng anh.

Dưới lòng bàn tay tôi là những múi cơ rắn chắc, mặt tôi lúc , trong đầu toàn là mấy suy nghĩ mờ ám không đứng đắn…

Tùy chỉnh
Danh sách chương