Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Mẹ ơi, mẹ đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa được không? Con thật sự chưa muốn kết hôn đâu. Con còn phải lo cho sự nghiệp của mình.”
“Sự nghiệp? Sự nghiệp gì? Con không phải đang ở nhà ăn không ngồi rồi đấy sao?”
“Sao lại nói con ăn không ngồi rồi! Con là người làm nghề viết lách đấy chứ!”
Tôi phản bác lại.
“Viết lách cái gì, viết ra được cái gì mà cho mẹ xem chưa?”
Mẹ tôi khịt mũi đầy coi thường.
Tôi xẹp xuống ngay tức khắc. Ờm… viết bài trên diễn đàn mạng cũng là viết mà mẹ…
Mẹ lại bắt đầu lải nhải bên tai:
“Con xem, bác Vương hàng xóm năm nay đã bồng cháu rồi. Còn con, đến bạn trai còn chưa có.”
Mẹ tôi cái gì cũng ổn, chỉ có mỗi tật xấu là cực kỳ thích so đo với người ta. Nhất là với bác Vương. Ngày con trai bác ấy cưới vợ, mẹ tôi còn sốt sắng hơn cả nhà trai, vội vàng chạy đôn chạy đáo sắp lịch xem mắt cho tôi.
Thế nhưng mấy người mẹ giới thiệu cho tôi thì…
Đối tượng xem mắt số 1, bà mối bảo anh ta “sự nghiệp đang khởi sắc”. Thực tế? Không nhà, không xe, đang bày sạp bán đồ chơi ngoài vỉa hè.
Đối tượng số 2, nói là “ngoại hình ưa nhìn, cao mét tám, yêu thể thao”. Kết quả? Cao ngang tôi (tôi cao 1m65), môn thể thao yêu thích là… chơi mạt chược. Còn ngoại hình thì… thôi, nhìn cũng biết là người.
Mà hai người đầu vẫn còn “chấp nhận được”, ít nhất là biết tô vẽ. Đến người thứ ba thì đúng là lừa đảo trắng trợn.
Bà mối giới thiệu: “Anh này làm cơ quan nhà nước, có biên chế đàng hoàng.” Mẹ tôi nghe xong thì vui như Tết, thúc tôi đi gặp liền.
Kết quả? Đến nơi, không thấy anh ta đâu — mẹ của ảnh đến gặp tôi thay.
Hỏi ra mới biết, anh số 3 phạm tội, hiện đang… ngồi bóc lịch trong trại giam.
Ừm… xét về mặt nào đó thì cũng được gọi là “cơ quan nhà nước” đấy chứ, nhỉ?
Dù tôi đã dính cả đống pha xem mắt “trúng mìn”, mẹ tôi vẫn không hề nao núng, tinh thần chiến đấu cao ngất ngưởng.
Câu chuyện lại vòng về vụ bác Vương được bồng cháu. Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ, tôi chợt mềm lòng.
Tôi thử đề xuất:
“Hay là… con sang xin bác Vương cho bế cháu vài bữa cho mẹ đỡ ghiền?”
Kết quả, tôi chọc giận mẹ. Kết cục là bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị tuyên bố một câu xanh rờn:
“Không chịu đi xem mắt thì đừng có vác mặt về đây nữa!”
Mẹ ruột đấy. Nhưng biết sao được?
Đành phải đi thôi. Ra ngoài dạo một vòng, cũng coi như đi khám phá sự đa dạng của giống loài trong xã hội vậy…
2.
Tôi đến quán cà phê thì thấy bên trong chỉ lác đác vài bàn có khách.
Ánh mắt tôi lập tức bật chế độ “quét tia hồng ngoại” tìm mục tiêu tiềm năng.
Bàn số 1 có hai cô gái, bàn số 3 là mấy học sinh mặc đồng phục — loại.
Chỉ còn lại bàn số 4 là một anh đeo kính, mặc đồ như nhân viên ngân hàng.
Kiểu mặt “càng nhìn càng thấy ổn”, nhưng tôi vốn chẳng kiên nhẫn đến thế.
Thầm thở dài trong lòng:
Mẹ nó, bà mối này tìm được cái thể loại gì không biết nữa. May mà mình không phí quá nhiều kem nền và phấn mắt.
Tôi đang định cất bước tiến về phía “anh tài chính” thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Ở góc quán, một bóng người vừa bước vào khiến cả tầm nhìn của tôi như ngưng lại trong vài giây.
Người đó mặc sơ mi trắng sạch sẽ, cổ áo buông lơi một khuy, tay áo xắn gọn gàng đến khuỷu, kính gọng vàng, mặt mũi tuấn tú.
Mỹ nhân. Phải, mỹ nhân hàng thật giá thật.
“Cô là Lục Tri Dư?”
Hả? Gọi tôi đó hả?
Tôi sững lại một lúc rồi nhanh chóng nắm lấy tay người đàn ông ấy.
“Là tôi. Còn anh là?”
“Cố Cảnh Hòa. Đối tượng xem mắt của cô.”
Khoan đã? Cái gì cơ?
Não tôi lập tức… đứng hình.
Không thể nào! Bà mối bình thường cái gì cũng tâng bốc lên tận trời, vậy mà lần này vớ được hàng ngon lại im như thóc?
Tôi vội gọi một ly latte vanilla. Cuộc sống đã đủ đắng rồi, uống chút ngọt cho nhẹ lòng cũng không sai chứ?
Anh ấy hỏi:
“Cô làm công việc gì vậy?”
“Giảng viên đại học. Còn cô?”
Tôi hít vào một hơi — tự nhiên thấy nghề nghiệp của mình hơi… không ngẩng mặt nổi.
“Tôi… viết truyện.”
Tôi cười ha ha, vội lảng sang chuyện khác trong đầu: Thôi thôi đừng đào sâu nữa, chuyển chủ đề lẹ đi kẻo quê.
Cố Cảnh Hòa hai tay nâng ly cà phê, ánh mắt đong đưa lấp lánh như mặt hồ gợn sóng.
“Làm nghề viết lách à? Nghe cũng khá tự do đó.”
Tsk, biết nói sao nhỉ… Cố Cảnh Hòa, anh đúng là có gu!
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của anh suýt khiến tôi cắn trúng đầu lưỡi tự vẫn:
“Cô Lục thường viết thể loại gì vậy? Để tôi mang về đọc thử, biết đâu tìm được tiếng nói chung?”
Tôi nghe mà máu dồn về não. Nhưng ngoài mặt vẫn cố bình thản.
“Ờm… ngôn tình, ngôn tình ấy mà. Loại này chắc anh không hứng thú đâu, khỏi đọc.”
Thật ra là… tôi viết mấy truyện đăng diễn đàn PO văn, toàn motif lăn giường – cưới trước yêu sau – tổng tài bá đạo…
Tìm tiếng nói chung kiểu gì được trời?!
Tôi nghĩ phen này chắc toang rồi.
Hiếm hoi lắm mới gặp được một anh cực phẩm thế này trong buổi xem mắt.
Ai ngờ – Cố Cảnh Hòa lại đẩy tới trước mặt tôi một xấp hồ sơ dày cộp.
Tôi ngơ ngác mở ra xem – nào là giấy chứng nhận sở hữu nhà, bằng cấp học vị, bản sao sổ tiết kiệm, thậm chí còn có cả giấy khai sinh:
Cố Cảnh Hòa – Nam – Sinh ngày 9 tháng 5 năm 1996.
Tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì thì anh ấy ngẩng đầu, mắt nhìn tôi như có sao trời rơi xuống:
“Cô Lục, cưới không?”
3.
Tôi và Cố Cảnh Hòa đã đăng ký kết hôn rồi.
Dùng một câu để mô tả cảm giác hiện tại thì chắc là:
Mơ mơ màng màng, hồ đồ rối ren, mông lung không lối thoát.
Bố mẹ Cố Cảnh Hòa vốn rất thoải mái, chưa từng can thiệp vào quyết định của anh.
Khi anh bảo muốn cưới tôi, họ gật đầu cái rụp, không một tiếng phản đối.
Thậm chí còn lặng lẽ chuyển nhượng cho tôi mấy bất động sản — giàu đến mức chẳng cần giải thích.
Thật sự là… hào phóng đến vô nhân đạo.
Mẹ tôi thì cười không khép nổi miệng.
Trời biết đất biết — ván cờ này bà thắng chị Vương Thúy Lan một cách quá đẹp!
Bố tôi thì nước mắt lưng tròng, khóc vì cô con gái cưng trắng trẻo, nuôi nấng hai mấy năm, mới nói kết hôn một câu là cưới thật rồi.
Cố Cảnh Hòa ngồi bên cạnh bố tôi, nghiêm túc bảo đảm từng lời rằng anh sẽ đối xử tốt với tôi.
Nhưng nhìn nét mặt ông cụ, tôi đoán là… chưa dễ tha thứ đâu.
Lúc Cảnh Hòa đang ngồi nói chuyện với hai bên gia đình, tôi tranh thủ trốn ra ban công nghe điện thoại.
“Tri Dư! Cậu thật sự cưới một người chỉ mới gặp đúng một lần á?”
Giọng của cô bạn thân Tống Vi Nhiên ở đầu dây bên kia đầy vẻ sốc tận óc.
“Ừ thì… bất ngờ ha? Nhưng Cố Cảnh Hòa rất ổn. Nhà tốt, công việc ngon, mặt mũi lại còn đẹp trai. Tính ra, người chịu thiệt là ảnh đó chứ không phải tớ.”
Tôi vừa dùng tay xoắn nhẹ một lọn tóc, vừa thẫn thờ nhìn ra ngoài trời.
Vi Nhiên cười hì hì:
“Vậy thì cậu phải giữ chặt giáo sư nhà cậu nha.”
Tôi thở dài:
“Thì cũng chỉ là do xem mắt thôi mà. Chung sống thử xem sao. Cùng nhau được thì ở, không thì… ai về nhà nấy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Cảnh Hòa đi ngang qua ban công và nghe trọn vẹn câu “ai về nhà nấy” kia.
Bàn tay anh siết lại, từng ngón như bị kéo căng bởi một lực vô hình.
Đốt ngón tay trắng bệch…
Một dấu hiệu báo trước – có lẽ anh chẳng muốn chỉ ‘sống thử’ một chút rồi ai nấy đi.
Tôi dọn vào nhà của Cố Cảnh Hòa – một căn hộ cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố, rộng rãi sáng sủa, cửa kính kéo dài từ trần đến sàn, đứng bên trong có thể thu trọn cả thành phố vào tầm mắt.
Tôi vừa quay người định nói gì đó với anh thì đúng lúc anh từ phòng tắm bước ra.
Vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, áo choàng tắm buộc chỉnh tề, lộ ra một đoạn bắp chân dài và rắn chắc.
Không hở hang, nhưng mà — tôi làm nghề gì chứ? Viết văn! Tưởng tượng phong phú là kỹ năng cơ bản!
Tôi và anh không ngủ chung phòng, lý do đưa ra là: “từ từ bồi dưỡng tình cảm đã.”
Tôi đem chuyện đó kể cho Tống Vi Nhiên.
Cô nàng vừa hút một ngụm trà sữa vừa nhìn tôi với ánh mắt kiểu “chịu thua bà luôn”.
“Thiệt luôn? Hai người cộng lại cũng hơn 50 tuổi rồi mà còn chơi trò trước cưới sau yêu?”
Tôi chống cằm uể oải:
“Ban đầu không có cảm xúc, mà ngủ cùng thì kì quá còn gì.”
Tống Vi Nhiên nhìn tôi cười kiểu nửa tin nửa chọc, ánh mắt toàn là tà khí:
“Không ngủ thì cũng phải ‘chôm’ được gì chứ! Nhà cậu giáo sư kia có múi không? Mông có cong không?”
Tôi lập tức trừng mắt.
Con nhỏ này miệng không bao giờ thốt ra được lời nào đứng đắn!
Thấy tôi tỏ vẻ không mặn mà lắm, cô ấy sốt ruột liền:
“Nghe này, tớ nói là nghĩ cho cậu đấy nhé! Cậu quên hồi trước cậu bí ý tưởng đến mức nào rồi hả?
Người ta nói ‘không ăn đồ ngon thì viết không ra đồ ngon’, còn cậu? Cậu thực sự chưa từng nếm thử đồ ngon!”
“Tác giả nào viết cảnh sáu múi mà chỉ biết dùng mỗi từ ‘sô-cô-la’ miết vậy trời?!
Hay là…”
Tống Vi Nhiên ngập ngừng, như đang toan tính chuyện gì đó…
Ngay khi thấy ánh mắt Tống Vi Nhiên đảo một vòng, tôi biết ngay — nó lại sắp nói ra thứ gì kinh thiên động địa rồi.
“Này, hay cậu bảo giáo sư nhà cậu làm người mẫu một lần đi?
Cậu nhìn tận mắt rồi tả lại cảnh đó… đảm bảo viết mấy phân đoạn ‘lên xe’ nó sẽ… ưm…”
Tôi vội đưa tay bịt miệng nó lại.
Cha nội à, đừng nói nữa. Nói thì dễ, mất mặt là tôi!
Miệng thì của nó, nhưng xã hội chết là tôi chịu.
Vấn đề là… tôi thật sự đang nghiêm túc cân nhắc lời nó vừa nói.
Tôi có độc hay sao vậy?
Lúc ấy, cửa nhà vang lên tiếng mở khóa.
Tôi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Cố Cảnh Hòa.
Anh gật nhẹ một cái với tôi, sau đó đặt cặp tài liệu xuống và đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi hâm nóng lại bữa tối, dọn ra bàn.
Hôm nay không như mọi khi — tôi không quay về phòng cũng không ngồi sofa xem phim, mà chọn ngồi đối diện với anh.
Cố Cảnh Hòa thoáng ngạc nhiên, nhưng anh giấu biểu cảm đó rất nhanh.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi múc một bát canh đặt trước mặt anh, cười lấy lòng:
“Cũng không có gì to tát… chỉ là gần đây em gặp chút bế tắc trong viết lách.
Muốn nhờ anh… giúp em một chút…”
Cố Cảnh Hòa ngẩng lên nhìn tôi, môi khẽ cong:
“Anh có thể giúp được gì?”
“Thì… cái đó… em đang cần tìm hiểu về cơ thể nam giới, cụ thể là, ờm… cấu trúc cơ bắp chẳng hạn…”
Ánh mắt tôi bay tán loạn, lòng gào thét: Cứu tôi với!
Ai lại đi mở miệng xin người ta cho xem… cơ bụng chứ?!
Cố Cảnh Hòa nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi, rõ ràng là suýt bật cười — nhưng vẫn cố nhịn.
Rồi anh nghiêm túc nói:
“Em không nói rõ thì làm sao anh giúp được?”
“Cho em… xem cơ bụng của anh được không?”
Tôi cắn răng nói liều, thà chết còn hơn sống trong hối hận.
Tôi tuy là viết PO, nhưng thề luôn — đến cảnh hôn mà tôi còn phải lên mạng tra tư liệu!
Đúng chuẩn một tay viết ngôn tình ngây thơ chính hiệu!
“Được, anh rất sẵn lòng.”
Trời ơi, Bồ Tát sống, chính là Bồ Tát sống thời hiện đại!
Tôi trố mắt nhìn Cố Cảnh Hòa từ từ kéo áo ngủ xuống ngang hông, để lộ cơ thể rắn rỏi không chút mỡ thừa.
Bờ vai rộng rãi vừa vặn, cơ ngực săn chắc, eo thon gọn, cơ bụng thì… đúng là kiểu múi nào ra múi đó.
Đường nét cơ bắp căng mịn, vừa nhìn đã thấy… đốt tim!
Mặt tôi nóng bừng như sốt, não cứ lặp lại một câu:
“Chỉ nhìn thôi! Không được sờ! Nhìn thôi! Đừng có làm liều!”
“Xem đủ chưa?”
Cố Cảnh Hòa hỏi, giọng khàn khàn như thì thầm ngay bên tai.
Tôi gật đầu lia lịa:
“Đủ rồi, quá đủ luôn rồi!”