Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tên cháu là Cố Niệm Chi, năm nay cháu 3 tuổi ạ.
Ba cháu tên là Cố Cảnh Hòa, là giáo sư đại . Ai nói ba rất giỏi, rất oai!
Mẹ cháu tên là Lục Tri Dư, là quý cô xinh đẹp, giàu , dịu dàng – nói chung là siêu cấp đáng yêu!
Mẹ hay cháu: “Sau này con giống ba con, thật giỏi, người tài.”
Nhưng … thật lòng nói, cháu không đâu, cháu quý cô giàu giống mẹ cơ!
Trong lòng cháu, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời, vì ở nhà ba luôn nghe lời mẹ.
Mẹ nói gì, ba đều “vâng dạ” răm rắp, rất chăm chỉ luôn. ba gì kéo cháu theo, là cháu hỏi tích lũy kinh nghiệm.
Chỉ là, đến giờ đi thì ba không nghe lời mẹ nữa.
Ba cứ đè mẹ xuống giường (cháu thấy rõ nha!), không mẹ nhích gần cháu.
Mẹ cháu chung hai người, ba chẳng bao giờ đồng ý, lúc nào nghiêm mặt :
“Con là con trai, lớn , mạnh mẽ độc lập, đến lúc riêng !”
Cháu không chen giữa họ đâu…
Tại vì mẹ xấu lắm luôn !
2.
Hôm nay ba đưa mẹ đi hẹn hò riêng , nên cháu ở nhà nội.
ngoại đến chơi nữa ạ.
nội và ngoại đi , còn nhất định kéo cháu đi theo bằng được.
Cháu không đi đâu, quay sang nhìn nội ngoại, mong được giải cứu.
Ai dè hai đang mải mê xem gì trên điện thoại, hình như là mấy buổi đấu giá đồ cổ, không ai để ý tới cháu hết…
Thế là cháu bị bắt đi hai .
Họ đặt cháu ghế nhỏ, cháu cách giỏi,
còn nói rằng:
“Con trai thì nhất định biết !”
Cháu không hiểu lắm…
Tại sao con trai nhiều thứ vậy?
Cháu chỉ sau này phú thôi !
Khi hai gật bên hồ, cháu ngồi , nhìn mấy chú xíu đang bơi lội trong túi lưới.
Mấy chú nhìn cháu, cứ nhảy tung như đang cầu xin vậy.
Cháu lén mở túi, thả hết tụi nhỏ về nhà.
Chạy nhanh nhé, nếu không bị nữa !
3.
Hôm nay cháu gặp cô hơi hung dữ.
Mẹ nói là con gái của mẹ nuôi.
Cô cứ ép cháu chơi trò gia đình mình. Cháu không chịu.
Thế là cô ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc hu hu.
Mẹ cháu nhường nhịn, vì cô là “ gái”.
Cháu bị cô quấn lấy không dứt, đành gật đầu đồng ý chơi cùng.
Vừa nghe vậy, cô liền ngừng khóc, đôi mắt sáng long lanh như cả trời sao trong .
Nhưng … tại sao cô “ba”, còn cháu là “mẹ” mới được chứ?!
Cô nói rất nghiêm túc:
“Vợ ơi, đi đây, ở nhà ngoan nha.”
chụt trán cháu.
Cháu ôm “con của chúng cháu” đứng đơ luôn.
Cô nhắc nhở:
“ nói ‘về sớm nhé’ chứ! đúng là đồ ngốc!”
…
“Về… sớm nhé…”
Tối , mẹ thấy cháu ôm con thú bông lạ hoắc khi đi .
Mẹ định lấy nó ra giặt vì nó hơi dơ, nhưng cháu ôm chặt không buông.
“Đây là con của cháu gái.”
Lúc cửa khép , cháu nghe mẹ nhỏ giọng nói ba:
“ à, cảm thấy con trai mình… hình như vấn đề gì .”
Cháu nhắm mắt , ôm chặt “con” đi vào giấc mơ.
…
Chúc chị ngon.
Lần sau cháu kể chuyện tiếp nha…
-Hết-