Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi một buổi chiều cuối tuần, Hoàng và Tình Nhi đi chơi riêng. Căn nhà yên tĩnh lạ thường. Tôi ngồi trong phòng khách, lòng ngổn ngang. Bên cạnh là chiếc kim loại cũ kỹ. Sợi dây chuyền hoa quế nằm im lìm bên trong, như một chứng nhân câm lặng của quá khứ.
Việt ngồi đối diện tôi, đọc báo. Không khí có vẻ yên, nhưng tôi biết, ngay dưới bề mặt đó là một dòng chảy ngầm đầy căng thẳng.
Tôi hít một thật sâu, lấy hết dũng khí. Đặt chiếc bàn cà phê tôi. Tiếng kim loại va mặt kính khô khốc.
Việt ngẩng đầu , nhìn chiếc , rồi nhìn tôi. Ánh mắt ông thoáng vẻ khó hiểu.
– gì đây em?
Tôi nhìn thẳng mắt ông. nói của tôi tĩnh một kỳ lạ, như thể tôi đang nói về một chuyện của người khác.
– Em biết Tình Nhi là ai, Việt ạ.
Chỉ một câu đó thôi. Gương mặt Việt lập tức biến sắc. Tờ báo trong tay ông rơi xuống sàn. Mắt ông mở to, vẻ sững sờ, không tin nổi. Tôi rõ sự lúng túng, bối rối, và sự tội lỗi thoáng qua trong ánh mắt ông. Ông hoàn toàn không ngờ tôi lại biết.
Tôi tiếp tục, vẫn điềm tĩnh nhưng chất chứa đau bao năm bị đè nén.
– Con gái của Hương. Đúng không? Em đã biết từ hôm Tình Nhi đầu tiên về nhà.
Việt im lặng. Ông cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn tôi. Sự im lặng đó là lời thừa nhận.
– Em… Em đã giữ bí mật này. Cố gắng tỏ ra thường. Nhưng… em đã tìm này.
Tôi mở nắp , đưa sợi dây chuyền ra. Đặt nó nhẹ nhàng bàn. Ánh sáng chiều hắt , làm nó lấp lánh một chế giễu.
Việt nhìn sợi dây chuyền, người ông khẽ run . Ông đưa tay ra định cầm lấy, nhưng rồi lại rụt về.
– Em… em tìm ở đâu?
ông khàn đặc.
– Không quan trọng em tìm ở đâu. Quan trọng là… sao anh vẫn giữ nó, Việt? sao? Sau tất những năm qua? Sau ta đã cùng nhau xây dựng gia đình này? Anh… vẫn chưa quên Hương sao?
Nước mắt tôi lại trào ra, nóng hổi. Khác trước, này không là sự kìm nén. Tôi để nước mắt chảy, không che giấu.
– Anh có biết em đã đau thế nào biết sự thật không? Đau đớn biết Tình Nhi là con gái của người mà anh vẫn cất giữ trong tim. Đau hơn nữa biết… bóng hình ấy vẫn luôn tồn trong cuộc hôn nhân của ta.
Việt vẫn cúi đầu. Ông nói khẽ, đầy vẻ hối hận.
– Anh… anh xin lỗi. Anh không… không cố ý giấu em. Chỉ là… anh không biết nói thế nào. Chuyện đã quá lâu rồi. Anh… anh tưởng nó đã chìm quá khứ.
Tưởng? Ông tưởng sao? vật kỷ niệm này, những đêm ông thao thức, và sự giống nhau đến kinh ngạc của Tình Nhi… tất đều chứng minh điều ngược lại.
– Nó chưa bao giờ chìm quá khứ, Việt ạ. Chưa bao giờ. Nó vẫn ở đó. Và giờ đây, nó hiện hữu ngay trước mặt ta, trong hình hài của con dâu tương lai của ta.
Tôi hít một sâu, lau nước mắt. nói trở nên kiên định hơn.
– Em không thể thay đổi quá khứ của anh. Em không thể thay đổi tình cảm anh dành Hương… nếu nó vẫn . Nhưng có một thứ em có thể làm. Đó là bảo vệ hạnh phúc của con trai em.
Tôi nhìn Việt, ánh mắt rõ ràng và cương quyết.
– Hoàng yêu Tình Nhi rất nhiều. Thằng thật sự hạnh phúc ở bên cô đó. Em đã gặp Tình Nhi rồi. Cô rất tốt. Lễ phép, chân thành, và rất yêu Hoàng.
– Em… em gặp Tình Nhi rồi sao?
Việt ngẩng đầu , vẻ mặt ngạc nhiên.
– . Em đã nói chuyện con . Em đã nói rằng… em chấp nhận con . Chấp nhận mối quan hệ của đứa.
Việt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt phức tạp đến khó tả. Sự bất ngờ, sự xấu hổ, sự thấu hiểu… và có lẽ là sự ngưỡng mộ thoáng qua?
– Em… sao? Em có thể…
– sao ư?
Tôi mỉm cười buồn bã.
– Vì Hoàng. Vì hạnh phúc của con trai em. Và… cũng vì em nữa, Việt ạ. Em không muốn sống mãi bóng của quá khứ này nữa. Em không muốn đau và sự nghi kỵ này hủy hoại em. Em đối mặt. Em buông bỏ… đau của riêng mình.
Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Nhìn ra khu vườn đang chìm trong ánh chiều tà.
– Em yên con, và em, Việt ạ. Chuyện anh và Hương là quá khứ của anh. Chuyện em và anh… là cuộc hôn nhân của ta. chuyện Hoàng và Tình Nhi… là tương lai của đứa. Em sẽ không để này…
Tôi quay lại, chỉ sợi dây chuyền trên bàn.
– …hủy hoại kia.
Việt vẫn ngồi đó, im lặng. Có lẽ ông không biết nói gì. Hoặc có lẽ, cuối cùng ông đã hiểu. Hiểu đau của tôi. Hiểu sự hy sinh của tôi.
Thời gian trôi qua. Không mọi thứ đều giải quyết ngay lập tức. Khoảng tôi và Việt vẫn đó, một khoảng tạo ra bởi bóng ma mang tên Hương suốt bao năm. Nhưng sau cuộc nói chuyện đó, có điều gì đó đã thay đổi. Sự thật đã nói ra. Gánh nặng trong lòng tôi vơi đi phần nào.
Vài tuần sau, Hoàng thức dẫn Tình Nhi về nhà dùng bữa cơm gia đình thứ .
Không khí lúc đầu gượng gạo. Việt có vẻ lúng túng, Tình Nhi thì có vẻ hồi . Chỉ có Hoàng là vô tư, cười nói vui vẻ.
Nhưng rồi, dần dần, sự ấm áp quen thuộc của bữa cơm gia đình trở lại. Hoàng gắp đồ ăn Tình Nhi. Việt hỏi han Tình Nhi về việc học. Và tôi… tôi ngồi đó, nhìn đứa trẻ cười nói, lòng cảm thanh thản hơn rất nhiều.
Tôi nhìn Hoàng, con trai tôi. Thằng đang hạnh phúc. Đó là điều quan trọng nhất.
Tôi khẽ liếc nhìn Việt. Ông đang nhìn Tình Nhi, ánh mắt đã không sự bối rối hay hoài niệm như trước. Có lẽ, sau tất , ông cũng đã tìm đối mặt quá khứ của mình.
Quá khứ vẫn đó. đau từng có cũng vẫn là một phần ký ức không thể xóa nhòa. Nhưng hiện , tôi đã đối mặt nó. Bằng sự chấp nhận. Bằng lòng vị tha. Và bằng tình yêu thương vô điều kiện dành con trai.
Dưới ánh đèn phòng ăn ấm áp, tôi nhìn con trai và Tình Nhi, rồi khẽ liếc nhìn Việt. Con đường phía trước có thể không hoàn hảo, có thể vẫn những khúc mắc chưa gọi tên. Nhưng ít nhất, tôi đã tìm sự yên trong trái tim mình, một yên đổi bằng đau từng có. Tôi đã ‘Gương vỡ lại lành’… bản thân mình.