Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“……”
Vỏ tôm cũng bị anh ta nhai luôn vào bụng.
Chưa được bao lâu, vai tôi bị ai đó thúc nhẹ, Tần Khoát lại trưng ra ánh mắt như trúng tà:
“Cô có thể gắp thêm chút đồ ăn nữa không? Không hiểu sao tôi thấy đồ cô gắp có mùi vị thơm hơn.”
4
Không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Tôi gắp đồ ăn, anh ta vẫn không nhả vỏ.
Tôi rót nước, anh ta cầm bát lên uống.
“Miễn cưỡng uống một ngụm vậy.”
“Thêm một ngụm miễn cưỡng nữa.”
“Thôi thì tôi miễn cưỡng thêm ngụm nữa nha!”
Không biết đã uống bao nhiêu bát nước tôi rót, em gái tôi cuối cùng cũng vượt qua được nỗi sợ “thanh long thành tinh”, từ từ nhích đến gần tôi.
Nó cẩn thận giơ ngón út ra, chỉ về phía “quả thanh long tinh” trong mắt nó,
đôi mắt tròn xoe mở to, tràn ngập ngây thơ.
“Chị ơi, kia có phải là trâu nước không?”
Người bị gọi là “trâu nước” khựng lại giữa động tác nhận bát.
Không biết có phải tôi nghe nhầm không, giọng Tần Khoát hình như nghèn nghẹn:
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Chưa bao lâu sau, em gái tôi – lúc nãy còn chạy đi chơi – lại lén quay về, chỉ về hướng nhà vệ sinh:
“Chị ơi, hình như có con trâu nước đang khóc bên trong, kêu ‘moo moo’ luôn đó.”
“……”
Đối tượng liên hôn mang tên Tần Khoát này, hình như hồi nhỏ từng bị sốt cao cháy não.
Hành động thì chẳng thể đoán trước được gì.
Sau một buổi chiều “miễn cưỡng” mệt mỏi, cuối cùng cũng tiễn được anh ta đi.
Vừa đến cửa, Tần Khoát hình như sực nhớ ra điều gì, bất ngờ quay đầu lại:
“Cô Diễm, tôi quên chưa giới thiệu bản thân.”
Anh mà cũng cần giới thiệu sao?
Nhà họ Tần là danh môn vọng tộc cơ mà.
“Tôi hiện tại là 23 tuổi thật, 24 tuổi danh nghĩa, lơ lửng là 25, hơi xù xì là 26, sắp tới là 27, gần như 28, sắp tròn 29, và chuẩn bị 30!
Tóm lại là tôi lớn hơn cô nhiều lắm đấy!”
Một màn tính tuổi đúng kiểu không ai đỡ nổi.
Tôi không nhịn được bật cười, vậy mà Tần Khoát lại nhìn tôi với vẻ hơi căng thẳng.
À, tôi chợt nhớ ra.
Sáng nay chưa kịp bước vào nhà anh ta, hình như anh ta từng nói là không muốn cưới phụ nữ lớn tuổi hơn.
Không ngờ giờ lại còn khéo léo “chữa cháy” như vậy.
Mặt tôi bất giác nóng lên, tim cũng đập lỡ một nhịp không hiểu lý do.
Nhưng ông trời dường như không cho anh ta cơ hội giải thích thêm.
Có lẽ là do lúc trước anh ta từ chối cưới tôi với quyết tâm quá chân thành.
Đến ngày cưới.
Trên đường “miễn cưỡng” đến đón dâu, Tần Khoát thật sự bị xe tông bay lên trời.
5
Xe hoa ngay lập tức biến thành xe cấp cứu, “bíp bíp” lao thẳng đến bệnh viện.
Tin tốt: Không chết.
Tin xấu: Hình như đụng phải đầu rồi.
Ngoài vài chỗ xương gãy nhẹ, bác sĩ nói nghiêm trọng nhất là có một khối máu tụ trong não, có thể dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.
Trái tim vừa thả lỏng được một chút liền lập tức treo ngược trở lại, tôi vô thức siết chặt vạt váy bẩn.
Vừa mới tuyên bố liên hôn với bên ngoài, lỡ như thiếu gia này tỉnh lại rồi lại đổi ý muốn hủy hôn thì chẳng phải tôi sẽ mất hết thể diện sao?
Lúc đầu hủy hôn thì còn có đường lui.
Giờ đến nước này mà lại bị từ hôn, liệu tôi còn có cơ hội để chọn nhà khác nữa không?
Tôi từ nhỏ đã nhút nhát.
Ba mẹ tôi cũng thế.
Nhưng so với tính cách nhút nhát, thì việc cả nhà phá sản, rơi vào cảnh trắng tay còn đáng sợ hơn nhiều.
Việc chủ động đề xuất liên hôn với nhà họ Tần đã tiêu tốn hết dũng khí của cả gia đình tôi.
Trước đó từng có vài lần đi dự tiệc, được gặp ông cụ nhà họ Tần.
Ông cảm thấy tôi là một hậu bối vừa mắt, nên mới đồng ý cuộc hôn sự này.
Còn Tần Khoát thì sao?
Bên ngoài đều đồn anh ta là kiểu thiếu gia sống buông thả, nghĩ gì làm nấy, chẳng nghiêm túc chuyện gì.
Tôi lại nhớ đến lần trước đến nhà anh ta, anh ta nằm lăn ra đất, lấy đầu đập tường để uy hiếp cha mình.
…Quả thật là không đứng đắn cho lắm.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ, không để ý hàng mi của Tần Khoát trên giường bỗng khẽ run lên.
Đám người phía sau lập tức ùa tới vây quanh.
Tần Khoát chậm rãi mở mắt, ánh nhìn lướt qua mọi người xung quanh.
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.
6
“Ngay ngày đại hỷ lại xảy ra tai nạn, không biết là người xui hay…”
Trong đám đông bỗng vang lên một giọng the thé.
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng, là một vị khách bên phía nhà họ Tần, nhìn khá quen mặt.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi từng nghe ba mẹ nhắc qua, nhà họ đó và nhà họ Tần vốn có quan hệ thân thiết.
Tuy trong lòng họ thấy Tần Khoát tính tình bốc đồng, chẳng phải lựa chọn lý tưởng để làm con rể, nhưng giữa các gia tộc quyền thế, lợi ích luôn là trên hết.
Xem thường Tần Khoát, nhưng lại thèm khát địa vị của nhà họ Tần.
Ban đầu cứ nghĩ sớm muộn gì cũng có thể leo được vào nhà họ Tần, nào ngờ lại nhảy ra một người như tôi.
Gặp lúc Tần Khoát mất trí nhớ, lại đúng vào ngày cưới của tôi và anh ta, đương nhiên họ chẳng cam tâm, lập tức muốn chen chân.
“Nhà họ Tần các người thiếu gì đối tượng để liên hôn? Nhà họ Diễm chẳng phải sắp phá sản rồi sao, đến nước này còn đưa con gái qua kết thông gia, chẳng lẽ trong lòng các người không thấy rõ?”
“Cậu tự nghĩ xem, đang trên đường đi rước dâu lại gặp tai nạn xe, chẳng lẽ cậu không thấy đây là một điềm báo sao?”
“Tiểu Tần, dì nhìn cậu lớn lên, chẳng lẽ còn lừa cậu được chắc?”
Nghe vậy, Tần Khoát nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi cảm thấy thật oan ức, định lên tiếng phản bác.
Rõ ràng là lời thề độc do chính anh ta tự miệng nói ra ứng nghiệm, sao giờ lại đổ lên đầu tôi?
“Khoan đã!”
Trước giường vang lên một tiếng rầm.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Tần Khoát trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh hoàng, ngón tay run rẩy chỉ về phía tôi:
“Cô nói… người kết hôn với tôi hôm nay là cô ấy á?!”
Ngay giây sau, anh ta bật dậy ngồi dậy.
Trong mắt ánh lên ba phần kinh ngạc, bốn phần vui sướng, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn: “May mà tôi chưa chết! Vợ tôi lại là cô ấy!”
Hét xong vẫn chưa tin nổi, anh ta liền kéo tay tôi lại, áp lên mặt mình, ngẩng đầu hô lớn:
“Đánh tôi một cái đi, xem là vợ thật hay vợ giả!”
“……”
Tôi nhẹ nhàng vỗ một cái lên mặt anh ta.
Ánh mắt Tần Khoát lập tức trở nên mơ màng:
“Không hổ là vợ tôi, lòng bàn tay cũng thơm nữa!”
Tôi vội vàng rút tay lại.
Tên này… nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp cúi xuống liếm tay tôi đến nơi.
7
Nằm viện suốt hai tháng, sau khi đón Tần Khoát về nhà, trong lòng tôi vẫn đầy nghi ngờ, không nhịn được lén liếc nhìn anh ta.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay gương mặt si mê ấy.
Chỉ cần nhìn tôi là anh ta cười “hí hí” như thằng ngốc.
Không hiểu đang cười cái gì, mà tôi thì đỏ bừng cả mặt.
Hôm đó ở bệnh viện, sau khi xác nhận tôi là vợ anh ta, Tần Khoát liền quay sang nã pháo vào vị khách cứ dây dưa lằng nhằng kia.
Một trận “oanh tạc” không chừa một ai, khiến cả phòng im bặt, không còn tiếng xì xào nào nữa.
Chỉ nghe thấy có người lúc ra về thì thầm: cô ấy cũng chỉ là có gương mặt xinh đẹp thôi, chắc chắn đã dùng “bùa mê” để quyến rũ Tần Khoát.
Vậy mà anh ta lại lập tức đồng ý liên hôn, mất trí rồi vẫn bá đạo che chở vợ,
ngay cả cha ruột cũng quên, chỉ nhớ mỗi tôi.
Thật sự thích tôi đến thế sao?
Còn chưa kịp nghĩ sâu, tay áo tôi bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái.
Tần Khoát nhe răng cười:
“Vợ ơi.”
Tôi thấy hơi lo, chắc là đầu anh ta lại đau.
“Gì vậy? Đầu lại nhức à?”
Tần Khoát lắc đầu:
“Anh muốn tắm, thấy người mình hôi quá.”
Tôi nhìn cánh tay anh ta vẫn đang bó bột, vừa định quay đi gọi quản gia giúp.
Ngay giây sau, bàn tay đang giữ lấy ống tay áo tôi khẽ siết lại, nắm chặt cổ tay tôi.
Ánh mắt anh ta đầy khẩn cầu:
“Muốn… vợ giúp anh tắm.”
Tôi vừa định từ chối, thì lại thấy vết thương chưa lành hẳn ngay trên xương chân mày anh ta.
Hơn nữa, tôi với Tần Khoát là vợ chồng hợp pháp, giúp chồng bị thương tắm rửa…nghe cũng không có gì sai trái.
Tim mềm nhũn.
8
Mềm cái gì mà mềm!
Bước ra khỏi phòng tắm, mặt tôi đỏ còn hơn cả mặt anh ta sau khi tắm xong.