Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Anh em tôi nói không sai chút nào! Cô chỉ nhân lúc tôi mất trí nhớ mà chiếm thân xác tôi thôi!”

Tôi suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn trà—màn hình chưa tắt, trên đó hiện rõ bức ảnh tôi đưa khăn giấy cho anh bạn của anh ta.

Tần Khoát quay đầu lại, bĩu môi tố cáo:

“Tôi mới mất trí nhớ có bao lâu đâu mà em đã bắt đầu tìm trai mới rồi! Là vì tôi không đủ đẹp, không đủ giàu, hay là cơ bụng không đủ sướng tay hả?!

Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không còn là trai tân nữa, em phải chịu trách nhiệm!”

…Cái logic gì vậy trời?!

Một luồng tức nghẹn ngang cổ họng, tôi đứng hình cả nửa ngày chẳng nói nổi câu nào.

Tần Khoát bỗng hạ giọng, vẻ không chắc chắn:

“Không ly hôn được không… Em làm lớn, anh làm nhỏ cũng được…”

Tôi liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại, lại nhìn anh ta với ánh mắt khó nói thành lời:

“Cái này mà anh với bạn anh cũng không nhìn ra được sao?”

Khoé mắt Tần Khoát còn vương giọt nước long lanh, quay phắt đầu lại:

“Anh chỉ thấy em đưa khăn giấy, có thèm nhìn mặt thằng đó đâu!

Em thích anh bạn anh đúng không? Nói cho em biết, đừng nói là bạn anh, kể cả ba anh có đến thì cũng phải làm nhỏ!”

“……”

Giao tiếp với một cái đầu từng sốt cao hồi bé, đúng là rào cản toàn diện.

Ngọn lửa giận vừa mới nhú lên trong lòng, thế mà khi nhìn thấy cái vẻ mặt ngốc nghếch của anh ta… lại tắt ngóm trong tích tắc.

Tần Khoát vốn đã khờ khờ từ đầu.

Chuyện này đâu phải hôm nay tôi mới biết.

Bên ngoài ai cũng bảo anh ta là cậu ấm ăn chơi, được ba nuông chiều đến hư hỏng.

Nhưng trong mắt tôi, anh ấy lại là người hiền lành, dễ thương và rất chân thành.

Quan trọng nhất là…

Anh ấy rất nhiều tiền, và đều để tôi xài.

Sức lực cũng dồi dào, dùng lên người thì… sướng khỏi nói.

Tôi nâng mặt anh ấy lên, cố gắng phớt lờ bộ chiến bào thanh long đính đá buồn cười kia, nghiêm túc nói:

“Chỉ yêu anh.”

Rồi chợt nhớ tới mấy câu mà ông quân sư đầu đất kia từng nói:

Cô ấy có từng nói yêu cậu chưa? Có từng nói cậu dễ thương chưa? Có chủ động hôn cậu chưa?

Tôi nói tiếp:

“Anh còn rất dễ thương.”

Đôi mắt Tần Khoát lập tức sáng rực lên, ánh nhìn mong chờ rơi thẳng lên môi tôi.

Tôi khẽ cúi người, đặt lên môi anh ấy một nụ hôn nhẹ.

Cứ như vừa ký kết một khế ước thiêng liêng nào đó vậy.

Thế nhưng giây tiếp theo,

bầu không khí mờ ám ngọt ngào lập tức bị phá tan tành.

Vì Tần Khoát, đột nhiên quỳ sụp xuống.

Vừa quỳ, vừa lôi từ dưới bàn ra một cái… vòng cổ chó:

“Tuyệt quá rồi! Cuối cùng anh cũng có thể làm chó của vợ rồi!!”

May mà trong nhà không có ai, chứ không thì tôi còn phải giải thích rằng mình thật sự chưa từng học qua tà thuật.

Tần Khoát vùi đầu vào lòng bàn tay tôi, vẻ mặt si mê đến mức hết thuốc chữa.

Dưới phần cổ chữ V của bộ vest, cơ ngực mờ mờ ẩn hiện, tạo thành một đường cong đẹp đến khó rời mắt.

Cổ họng tôi khẽ khô lại.

Tôi thuận tay nhận lấy sợi dây trong tay anh ta, dịu dàng dỗ dành, kéo anh ta về phía phòng ngủ:

“Vậy thì để em xem thử… chú chó ngoan sẽ hầu hạ chủ nhân như thế nào nhé.”

Trên bàn, điện thoại của Tần Khoát rung vài cái.

【Anh em ơi! Bạn gái cũ của tao bảo tao mang bao qua cho là để thử tao đó! Cô ấy muốn dùng với tao thật!】

【Cô ấy không phải không trân trọng tao! Hóa ra chỉ là bực vì tao làm mấy tư thế quá cổ điển! Cô ấy yêu tao điên cuồng luôn!】

【Cái sổ tay tao gửi mày xóa đi! Tao sẽ gửi bản “Kinh yêu vợ” mới, phải học thuộc toàn văn!】

【Vợ là trời! Vợ là đất! Vợ vì tao mà đội trời đạp đất! Không được mắng vợ! Không được cãi vợ! Không có tình yêu của vợ, đời đúng là thất bại!】

【Cô ấy hôn tao rồi, môi cô ấy ngọt quá, tay thì thơm, tao không nhịn được mà gâu gâu gâu luôn.】

【Làm chó cho phụ nữ, đúng là chuyện tuyệt vời nhất trên đời này!】

Tần Khoát – Phiên Ngoại

1

Lúc ông già nói muốn sắp xếp cho tôi một cuộc liên hôn, đối tượng là con gái nhà họ Diễm.

Ngoan ngoãn, nghe lời, dung mạo tuyệt sắc.

Trong lòng tôi bốc hỏa ngay lập tức.

Tôi mặc kệ là nhà họ Diễm, họ Bạch, họ Lâm hay họ Giang, dù có là tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành thì đã sao?

Tôi tuyệt đối sẽ không cưới một người phụ nữ mà mình không yêu!

Huống hồ, tôi đã có người mình thích rồi… Chỉ là… tạm thời chưa biết tên cô ấy mà thôi.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn mặc váy trắng.

Cô ấy lần nào cũng lén lút chuồn ra vườn sau để ăn bánh ngọt, vị yêu thích nhất là vị việt quất.

Mỗi lần nhìn thấy tôi, ánh mắt của cô ấy cứ như bị đóng đinh lên người tôi.

Hừ, thiếu gia đây đẹp trai là chuyện ai cũng biết nhé!

Thằng bạn nối khố lớn lên cùng tôi huých khuỷu tay vào vai tôi, nói bộ vest trên người tôi trông ngầu thật, hỏi mượn mặc vài hôm.

Dĩ nhiên là ngầu rồi!

Đây là hàng cao cấp đặt may riêng đấy!

Không phải ai muốn mua cũng mua được.

Tôi gật đầu, nhưng chờ đã.

Là bộ vest trên người tôi đẹp, hay là tôi đẹp?

Ánh mắt cô ấy dán vào tôi, hay vào bộ đồ của tôi?

Tôi bắt đầu chìm vào suy nghĩ.

Tại buổi tiệc doanh nghiệp lần sau, tôi thay sang bộ đồ hoạt hình Wangzai.

Và cô gái ấy… vẫn cứ dán mắt nhìn tôi như cũ.

Tôi đổi sang bộ đồ Na Tra.

Cô ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lại đổi sang bộ Chí Tôn Bảo.

Cô ấy vẫn tiếp tục dán mắt không rời.

Chứng minh xong rồi.

Cô ấy thích nhìn tôi, chứ không phải vì quần áo!

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một niềm vui lặng lẽ, không kìm được mà khẽ ngọt ngào nơi đáy tim.

Trong lòng tôi vô thức dâng lên một niềm vui nhẹ nhàng.

Ngay khi tôi chuẩn bị lần sau gặp cô ấy để mở lời nói chuyện, bố tôi đã khóa tôi ở nhà.

Ông thuê rất nhiều thầy trừ tà và thầy phong thủy đến.

Không thì bắt tôi múa lớn trước mặt, không thì rắc nước kỳ quái lên người tôi.

Cuối cùng, tất cả những bộ quần áo đủ màu sắc của tôi đều bị ném vào bếp lửa đốt sạch sẽ.

Rồi đến khi tôi cuối cùng cũng được phép tham dự tiệc tối trở lại, thì tôi đã không còn thấy cô gái đó nữa.

Trong lòng tôi trống rỗng lạ thường.

Tôi không hiểu đó là cảm giác gì.

Hồi nhỏ từng sốt cao, đầu óc không được minh mẫn cho lắm.

Thế là tôi hỏi đứa bạn thân chơi cùng từ nhỏ.

Sau một hồi suy nghĩ, nó bảo đó gọi là “thích”.

Thích à?

Nhưng tôi thậm chí còn chẳng biết cô ấy tên gì.

Nhìn thấy ông già bắt đầu nghiêm túc ép tôi liên hôn, tức giận quá đỗi,

tôi ngồi bệt xuống đất, ôm đầu định đâm đầu vào tường.

“Ơ… anh không cần đâm đầu chết đâu, chúng ta chỉ cần hủy hôn là xong.”

Khi tôi cãi nhau đến mức căng thẳng cực điểm với ông già, thì cửa bỗng bị đẩy mở.

Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy chớp đôi mắt tròn xoe, có vẻ hơi hồi hộp, đứng nép bên cửa liên tục gãi lòng bàn tay.

Hoá ra người mà tôi phải liên hôn chính là cô ấy.

Cô ấy vừa nói gì nhỉ?

Đừng đâm đầu chết, mà phải cưới tôi đấy?

Hê hê.

Tôi sẽ không chết đâu.

Vợ ơi, anh đây rồi!

2

Cảm ơn cái tát trời giáng từ ba tôi.

Suýt nữa tôi đã bị vợ tương lai mê hoặc đến mức mất phương hướng rồi.

Bạn thân kiêm quân sư của tôi từng nói, với cô gái mình thích, phải nghiêm túc và điềm tĩnh.

Tôi kiểu hớ hênh, vụng về thế này sẽ khiến cô ấy sợ.

Nữ cường nhân không thích mấy anh “chó liếm” phải giữ khoảng cách.

Không được trở thành món đồ chơi của phụ nữ!

Nếu không sẽ bị họ vứt bỏ!

Bởi vì bạn tôi cũng từng liếm đến mức hy sinh cả thân xác, rồi bị đá.

Anh ta nói rằng trước khi người con gái chính thức hứa hẹn, thì cái danh “trai tân” rất quan trọng!

Tôi chợt tỉnh lại.

Nhìn người vợ đang đứng trước mặt.

Anh ta lí nhí nói gì đó tôi không hiểu, chỉ muốn hôn thôi.

Chưa cưới mà, không được hôn.

Vợ trong miệng anh ta ngoặt lời.

Tôi lại lẩm nhẩm trong lòng mấy câu trong cuốn sổ tay trai tân của “quân sư”: phải giữ chừng mực! Phải giữ khoảng cách!

Tôi ngẩng đầu, giả vờ thật phong độ:

“Vậy thì tôi đành miễn cưỡng liên hôn với cô vậy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương