Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phiên Ngoại – Tô Ý Liễu
01
Ngày Lục Lệ Hành khải hoàn trở về sau đại thắng, kinh thành náo nhiệt chưa từng có.
Ngay cả A Tiến – người hầu thân cận bên ta – cũng không giấu được vẻ phấn khích, háo hức muốn ra ngoài xem cảnh đại tướng quân phong quang trở về triều.
Trong mắt A Tiến tràn đầy kính phục, giọng nói cũng đầy hứng khởi:
“Công tử, hôm nay trời quang mây tạnh, nghe nói là ngày đại tướng quân trấn Bắc đại thắng hồi triều, hay là chúng ta cũng ra ngoài xem một chút cho vui?”
Ta vẫn chăm chú nhìn vào thư giản trên tay, bình thản đáp:
“Cho ngươi nghỉ nửa ngày, xem xong nhớ về sớm.”
A Tiến ngạc nhiên:
“Công tử không đi sao?”
Hắn còn định nói thêm, nhưng ta đã ngắt lời:
“Nếu ngươi còn chần chừ, thì ở lại phủ cũng được.”
“Tiểu nhân đi ngay ạ!”
Hắn sợ ta đổi ý, vội vàng chạy ra khỏi phòng như có lửa đuổi sau lưng.
Chữ nghĩa trên thư giản trước mặt bỗng dưng như mọc chân, nhảy múa loạn cả lên, ta dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể đọc nổi.
Ta nhìn đôi chân đã chẳng thể nào đứng vững của chính mình, trong lòng dâng lên một nỗi ghét bỏ chẳng thể gọi thành tên.
2.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Thẩm Đình Xuân đến Tô phủ tìm ta.
Nụ cười nàng rạng rỡ hơn cả ánh xuân tháng Ba, khiến nơi khóe môi ta cũng bất giác cong lên một đường nhàn nhạt.
Ta xoay bánh xe lăn, muốn tiến gần nàng thêm một chút.
Chân mày mắt nàng cong cong, ý cười như gió xuân thổi qua đồng hoa:
“Tô công tử, trước kia ta đã hứa sẽ pha cho chàng một ấm trà ngon, hôm nay đến là để thực hiện lời hứa ấy.”
Ánh mắt nàng thấp thoáng nét ngượng ngùng:
“Đã để chàng chờ lâu, mong công tử đừng trách.”
Ta khẽ lắc đầu:
“Đình Xuân, cần gì khách sáo như thế, nàng cứ như trước kia gọi ta là Ý Liễu là được.”
Ta chờ đợi… nhưng vẫn không nghe thấy nàng gọi ta bằng tên ấy nữa.
Trong chén sứ men lam, trà thanh trong lặng lẽ.
Ta chậm rãi đưa lên môi, nhấm nháp từng ngụm.
Vị ngọt nhẹ ban đầu, kế đến lại là đắng chát miên man không dứt.
Ta cố uống thật chậm… bởi ta biết, sau chén trà này, muốn gặp lại Thẩm Đình Xuân, e là khó.
Ánh mắt ta lưu luyến nhìn từng nét dung nhan diễm lệ trước mặt, tham lam khắc sâu vào tâm khảm.
Ta khẽ cất giọng, nhẹ như gió thoảng:
“Nếu năm đó ta không mở miệng muốn nàng làm thiếp… thì hôm nay, liệu nàng có còn nguyện ý ở bên ta không?”
“Tô công tử, không phải ai cũng sẽ mãi đứng yên tại chỗ chờ người.
Ta đã không còn là Thẩm Đình Xuân của ngày xưa nữa, cũng mong công tử hãy nhìn về phía trước.”
“Ngày mùng ba tháng sau, ta và Lục đại ca sẽ thành thân. Nếu công tử không chê, xin mời đến uống một chén rượu hỉ.”
Những lời nàng nói, từng câu từng chữ rơi vào tim ta như sương lạnh, khiến lòng bỗng trở nên vắng lặng thê lương.
Khóe môi ta gắng gượng, nhưng nụ cười mà ngày thường ta dùng để qua lại chốn thương trường, hôm nay cũng không thể gượng nổi.
“Được… ta nhất định sẽ đến.”
3.
Ta… đã thất hứa rồi.
Từ ngày nàng rời đi, bệnh ta lại trở nặng.
Ban đầu chỉ là đôi chân tàn phế, nay đến cả ngồi dậy cũng chẳng còn sức — chỉ có thể nằm mãi trên giường, tĩnh dưỡng trong cơn mệt mỏi vô hồi.
Mỗi ngày đều phải uống thứ thuốc đắng đến nhức óc, khiến ta dần cảm thấy nhân sinh này chẳng còn gì đáng để luyến tiếc.
Trong những lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nụ cười của Thẩm Đình Xuân luôn hiện lên trong tâm trí ta, tựa như ánh sáng cuối cùng nơi ký ức đã phai màu.
Cũng may, ngày ấy ta đã sớm rút lui, không níu kéo… để khỏi làm lỡ dở một cô nương tốt như nàng.
Chỉ là… ta hối hận rồi.
Nếu khi ấy, ám vệ do phụ thân phái đến không lạnh giọng nói rằng phải giết Thẩm Đình Xuân để diệt khẩu, ta đã chẳng vội vàng đẩy nàng ra khỏi cuộc đời mình như vậy.
Tiếc thay, mọi chuyện đều đã vật đổi sao dời.
Loáng thoáng bên tai ta là tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Có ai đó đang khóc bên giường ta.
Rồi ta nghe thấy — chính là giọng của Thẩm Đình Xuân.
Nàng đang gọi người:
“Đào Hoa, người này vẫn còn thở, tướng mạo lại không tệ… hay là đem về cho ta làm tướng công nhé?”
Ta khẽ mỉm cười…
Rồi nhẹ nhàng đáp: “Được.”
-Hoàn-
Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖