Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Khi bóng đèn chợ đêm vừa bật sáng, tôi ngồi xổm sau xe bán hủ tiếu xào, âm thầm đếm lượng người qua lại.
Yến Tử – con gái chị Vương – giơ giá treo đồ làm bảng quảng cáo sống, chiếc váy cầu vồng tung bay như con vụ quay tít.
Một nhóm cô nàng thời thượng đeo kính mát to bản xúm lại. Tôi siết chặt xấp phiếu ngoại hối vừa nhận, tay run rẩy.
“Quản lý đô thị tới rồi!” – ông lão bán băng nhạc hô to, thổi một tiếng còi cảnh báo.
Tôi vơ bọc hàng, chui tọt vào hẻm nhỏ. Đôi giày da bị kẹt ở nắp cống thoát nước.
Nhưng người đuổi theo lại không phải cán bộ đô thị, mà là ông Kim – tài xế riêng của Lâm Quốc Đống, tay lăm lăm thanh gậy thép sáng loáng.
“Con ranh này dai thật.” – Gậy sắt vụt qua sát tai tôi, đập thẳng vào tường gạch –
“Giám đốc nói rồi, còn dám quậy nữa thì cho bốc cả mộ mẹ mày lên.”
Tôi lùi đến sát chân tường, mò trúng một nửa viên gạch.
Đúng lúc đó, một bóng đen lao ra từ bóng tối.
Chị Vương vung chiếc móc treo đồ sắt đánh tới, tay ông Kim bị rạch một đường rỉ máu.
Tôi nhân cơ hội đá thẳng vào hạ bộ ông ta, rồi kéo chị Vương chui vào đám đông.
Đèn neon chợ đêm loá đến hoa mắt. Xe mô tô của Chu Hoài An phanh gấp trước mặt:
“Lên xe!”
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy lão Kim đang cà nhắc đuổi theo. Tôi gào lên:
“Ra bến tàu!”
Chu Hoài An vặn hết ga:
“Cô đúng là biết chọn chỗ… chết đẹp.”
Bãi container rọi đèn pha sáng trưng. Tôi bám chặt hàng rào sắt, đếm đến thùng hàng thứ bảy.
Chu Hoài An cạy khóa. Ánh đèn pin lia qua, chiếu rõ từng kiện bông sợi đóng gói sẵn, tem kiểm định toàn bộ bị sửa lại thành ngày của tuần trước.
“Chừng này là đủ ăn mười năm tù.” – Tôi xé một đoạn tem chống giả, nhét vào trong áo lót. –
“Anh để ý lô hàng này từ trước rồi à?”
“Lúc bố cô nhét tiền cho hải quan, người của tôi ngồi bàn bên uống cà phê.” – Anh ta cười, chậm rãi ghé sát.
Đột nhiên anh ép tôi dựa vào container, hơi nóng phả sau tai:
“Cô Lâm tính cảm ơn tôi… thế nào đây?”
Tôi giương gối lên, đá thẳng vào hạ bộ anh ta:
“Cảm ơn tổ tiên tám đời nhà anh!”
Tiếng còi tàu container vang rền át tiếng rên rỉ của anh. Tôi lách khỏi bãi hàng trong bóng tối.
Dưới gầm cầu, chị Vương ôm Yến Tử đang nấc nghẹn đợi sẵn:
“Máy may bị tịch thu rồi…”
Bé con mở bàn tay nhỏ, lộ ra một chiếc nút kính hoa văn — là thứ em vừa bứt ra từ chiếc xe khám nhà.
13.
Khi tôi đập bản sao sổ kế toán lên bàn Văn phòng Tài sản Nhà nước, ly trà của Trưởng phòng Trần đổ mất nửa cốc.
“Chừng này đủ để ông ta lãnh ba án tử.”
Tôi chỉ vào cột báo cáo thất thoát bông năm 1965:
“Năm đó mẹ tôi phát hiện ra chuyện này… rồi bị thủ tiêu.”
Lão cáo già kia đẩy gọng kính, cười khan:
“Tiểu Lâm à, đồng chí Lâm Quốc Đống… đã bị đình chỉ công tác để điều tra rồi.”
Ngón tay cái ông ta miết nhè nhẹ vào mép bàn. Tôi ném ra năm tờ kiều hối phiếu:
“Tôi muốn danh sách tổ kiểm toán tuần sau.”
Trên sân thượng khách sạn Hoa Kiều, Chu Hoài An xoay cây bật lửa giữa các ngón tay:
“Cô đoán xem mấy ông già đó chịu được đến bao giờ?”
Tôi giật lấy bật lửa, châm điếu thuốc:
“Đủ lâu… để anh lật quân bài cuối.”
Điện thoại réo lên như tiếng đòi mạng. Đầu dây bên kia, chị Vương nghẹn ngào:
“Yến Tử lên cơn rồi…”
Tôi đá cửa phòng cấp cứu bật ra. Mặt con bé tái xanh, nghẹt thở đến mức tím tái.
Bác sĩ chính vung ống nghe:
“Chi phí phẫu thuật hai nghìn tám. Không trả thì bế nó đi.”
Tôi ôm sổ tiết kiệm chạy như điên đến quầy giao dịch ngân hàng. Số dư dừng lại ở: 763.42
Đúng lúc đó, chiếc ô đen của Chu Hoài An nghiêng che lên đầu tôi.
“Ông Lưu có đơn hàng gấp. Tạm ứng một ngàn.”
Anh ta kẹp séc trong hai ngón tay, khẽ khua khua:
“Nhưng phải giao mẫu tối nay.”
Mưa như đổ xuống mái tôn nhà kho. Tôi kéo tấm bạt chống nước lên — suýt ngất.
Hai trăm chiếc áo trẻ em… phần ngực đều bị loang một màu đỏ tím kỳ dị.
“Thuốc nhuộm bị tráo rồi!” – chị Vương lật đơn giao hàng –
“Trên giấy tờ ghi rõ là từ xưởng mình!”
Chu Hoài An nhặt vỏ thùng thuốc nhuộm, ngửi nhẹ rồi cười lạnh:
“Lâm Tiểu Mai đã bắt tay với đám người của Cục Hóa chất rồi.”
Tôi kéo cổ áo ra để thở, mồ hôi lạnh túa ra cả sống lưng.
Bất chợt, ánh mắt tôi quét qua dòng chữ in nhỏ phía sau hợp đồng:
“Giao hàng trễ – bồi thường gấp ba lần tiền đặt cọc.”
14.
Đèn đỏ phòng mổ sáng đến tận nửa đêm, tôi phải cầm đồng hồ đi cầm để nộp tạm viện phí.
Chu Hoài An ngồi xổm ngoài hành lang, gặm táo:
“Ông Lưu nói có thể gia hạn ba ngày.”
Tôi nhìn chằm chằm vào yết hầu anh ta chuyển động lên xuống:
“Điều kiện?”
“Cô đưa tôi chìa khóa kho của bố cô.” – Anh ta ném ra một chùm khóa đồng –
“Ngay bây giờ.”
Yến Tử bất ngờ ho dữ dội trong phòng mổ, tôi chộp chùm chìa khóa ném thẳng vào mặt anh ta:
“Cút!”
Ba giờ sáng, tôi phá khóa cửa hông nhà máy dệt. Ánh trăng chiếu lên ổ khóa chống trộm mới cứng trước kho.
Tôi giẫm phải một thứ nhầy nhụa. Ánh đèn pin lia qua — xác chuột chết la liệt. Tất cả đều trúng bả.
“Chơi chiêu này… độc thật.” – Giọng Chu Hoài An vang lên từ sau kệ hàng.
Tôi vớ thanh sắt chỉ thẳng vào anh ta:
“Theo dõi tôi à?”
Anh ta vẫy một bản báo cáo xét nghiệm:
“Bố cô trộn amiăng vào bông sợi. Thứ này gây ung thư đấy.”
Tôi sờ vào đống bông xù chất lượng kém, bỗng bật cười:
“Thêm một điểm vào hồ sơ tố cáo nhé?”
Chu Hoài An giữ tay tôi lại khi tôi định móc máy ảnh:
“Cất làm quân bài. Giờ lo nốt đơn hàng quần áo trẻ em đã.”
Chị Vương dẫn nhóm chị em tháo toàn bộ số vải bị nhuộm lỗi, biến chúng thành những chiếc áo gile phối màu. Tôi cắt chỗ lỗi thành hình mây trắng, may lên như hoạ tiết.
Chu Hoài An xé một chiếc mẫu:
“Đảo Hồng Kông đang chuộng phong cách Bohemian. Lỗi thành đặc trưng.”
Khi mười chiếc cuối cùng hoàn tất, Yến Tử được chuyển khỏi ICU. Gương mặt nhợt nhạt mà vẫn cố giơ ngón tay cái với tôi.
Người của ông Lưu đến kiểm hàng, mặt mày nhăn nhó.
Chu Hoài An ném lên bàn một cuốn tạp chí tiếng Anh:
“Thiết kế mới nhất từ Paris. Thích thì lấy, không thì biến.”
15.
Ngày tiền hàng được chuyển khoản, tôi chặn đường Lâm Tiểu Mai ngay hành lang bệnh viện.
“Đầu hói của lão Trương bên Cục Hóa chất sờ đã tay không?” – Tôi vung mảnh vải bị nhuộm hỏng vào mặt cô ta –
“Về bảo mẹ cô, cái cách bà ta khiến mẹ tôi tức chết năm xưa, tôi sẽ trả gấp đôi.”
Lâm Tiểu Mai lùi lại trên đôi giày cao gót:
“Bố tôi sắp được phục chức rồi!”
Tôi chìa bản xét nghiệm amiăng ra:
“Thử đoán xem… ông ta sẽ để ai đứng mũi chịu sào?”
Chu Hoài An bất ngờ kéo tôi vào lối thoát hiểm:
“Bố cô đã mua chuộc người ở xưởng ba. Tối nay định phóng hỏa thiêu kho số 2.”
Tôi siết chặt chiếc máy ảnh trong túi:
“Dẫn đường.”
Nhưng xe cứu hỏa đã đến trước chúng tôi mười phút.
Trước biển lửa rực đỏ, Lâm Quốc Đống đang đập ngực gào thét:
“Là có người cố tình phóng hỏa! Âm mưu phá hoại!”
Tôi tiến đến gần, giơ máy ảnh chụp thẳng vào vết loang xăng ở tay áo vest của ông ta:
“Bố à, lần sau nhớ thay đồ trước khi diễn kịch.”
Ông ta vung tay định tát tôi, nhưng Chu Hoài An lập tức giơ thẻ phóng viên:
“Phóng viên Đại Công Báo – đưa tin hiện trường về cải cách doanh nghiệp quốc doanh.”
Tôi đối diện ống kính, giơ cao nắm bông chứa sợi amiăng:
“Xin hỏi giám đốc Lâm – nguyên liệu gây ung thư này, làm sao qua kiểm định?”
Sáng hôm sau, khu nhà máy dán đầy áp phích chữ to.
Nữ công nhân giăng băng rôn kín lối vào tòa nhà văn phòng.
Chị Vương đứng trên xe ba bánh, hét vang:
“Trả lại mồ hôi xương máu của chúng tôi!”
Tôi bỗng nhìn thấy ông Trương giữa đám đông — ông giơ cao bức ảnh mẹ tôi hồi trẻ.
Chiếc xe đen của Văn phòng Tài sản Nhà nước nghiến lên lớp gạch vỡ, Trưởng phòng Trần suýt đánh rơi kính khi bước xuống xe.
Tôi đưa ông ly trà nóng:
“Ngài cần danh sách tổ kiểm toán ạ?”
Ông ta lau mồ hôi:
“Tiểu Lâm à… tổ chức quyết định bổ nhiệm em làm Phó giám đốc tạm quyền…”
Tại buổi tiệc mừng công, Chu Hoài An chuốc tôi Moutai:
“Phó giám đốc Lâm định cảm ơn tôi thế nào?”
Tôi gỡ tay anh ta khỏi eo mình:
“Đưa chìa khóa kho, tôi muốn đổi lấy thân phận thật của anh.”
Anh ta lấy từ túi ra một chiếc khóa trường mệnh bạc cũ, mặt sau khắc dòng chữ: “Chu thị Phường Dệt”.
“Mẹ cô từng cứu mẹ con tôi.” – Anh xoay xoay mặt khóa trong tay –
“Năm 1982, tấm vé tàu đưa chúng tôi sang Hồng Kông, chính là bà cô giấu vào cuốn sổ kế toán thật.”
Tôi say mèm trên giường khách sạn, mơ thấy mẹ vẫy tay trên mũi tàu.
Giật mình tỉnh dậy — thấy Chu Hoài An đang lục túi áo khoác của tôi, tay cầm chặt chùm chìa khóa kho.
“Quả nhiên anh đang tìm cái này.”
Tôi giơ máy ghi âm lên:
“Quý ông thương nhân Hồng Kông à.”
Anh ta khựng lại hai giây, rồi cười phá lên:
“Kho chứa amiăng sẽ được dời đi tối nay. Chìa khóa giữ bên cô mới là an toàn nhất.”
Tôi rút chùm chìa khóa dự phòng trong tay áo, ném sang:
“Hàng thật sớm giao cho chị Vương rồi.”
Nửa đêm về sáng, tôi ngồi xổm trên nóc container ở bến tàu, dõi mắt nhìn Lâm Quốc Đống chỉ huy bốc dỡ lô bông sợi chứa chất gây ung thư.
Đúng lúc đèn pha hải quan bật sáng rực, tôi nhấn điều khiển từ xa — chiếc đèn pha gắn ở đầu xe tải chớp loé như pháo hiệu, rọi thẳng vào hiện trường.
Chu Hoài An bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau, ghé sát tai thì thầm:
“Cô chơi lớn thế cơ à?”
“Tôi mới chỉ khởi động thôi.” – Tôi đáp, rồi giơ máy ảnh, bấm liên tiếp mười phát, mỗi cú là một bức đặc tả hiện trường hỗn loạn –
“Mai gặp trên trang nhất.”