Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
A nương nói, sau Đông chí sẽ tổ chức lễ cập kê cho ta.
Khi ấy, ta sẽ chính thức là một thiếu nữ trưởng thành.
Ta vội vàng hỏi bà:
“Làm thiếu nữ rồi có thể gả cho ca ca A Tranh được không?”
A nương khẽ cốc nhẹ vào mũi ta, cười bảo ta chẳng biết ngượng:
“Con gái ngoan của ta nôn cưới người ta đến thế kia à!”
Đúng vậy, ta thật sự rất nóng lòng muốn được gả cho ca ca A Tranh, để chàng trở thành người nhà của ta.
Nhà họ Thẩm có tất thảy một trăm ba mươi hai nhân khẩu.
Ta có năm tỷ tỷ và ba ca ca.
Rõ ràng đều là con của cha, vậy mà ta chỉ có thể sống cùng nương ở tiểu viện hẻo lánh nhất phía Bắc.
Bọn họ ức hiếp ta, cười nhạo ta là đứa ngốc,
khiến cả A nương – người đã sinh ra ta – cũng mất đi sủng ái.
Trên đời này, ngoài A nương, chỉ có ca ca A Tranh là đối xử tốt với ta nhất.
Dù thỉnh thoảng chàng cũng mắng ta ngốc,
nhưng đó chỉ là ngoài miệng nói thế thôi.
Tấm lòng chàng mềm lắm cơ.
Chỉ cần ta mím môi, vờ khóc tủi thân một chút,
là chàng sẽ vội vàng hoảng hốt dỗ dành ta ngay.
Nhưng từ khi ca ca A Tranh trở thành Cẩm y vệ,
chàng không còn nhiều thời gian rảnh để đến chơi với ta như trước nữa.
Lần cuối gặp nhau cũng đã là hai tháng trước rồi.
Ta nhớ chàng biết bao…
Đêm nay không có lấy một ngọn gió, cành lá ngoài cửa sổ cũng lặng im chẳng buồn lay động.
Ta trằn trọc trở mình trên giường, nóng đến không tài nào ngủ nổi.
Đếm từng ngón tay, nhẩm tính còn bao lâu nữa mới đến Đông chí.
Chợt màn ngủ lay động dù không có gió.
Ta sực nhớ đến mấy câu chuyện ma đã nghe trước đây, trong lòng bỗng dâng lên nỗi sợ.
“Lại giả vờ ngủ à.”
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Ta lập tức bật dậy khỏi giường, vén màn lên:
“Ca ca A Tranh!”
Ánh trăng rọi sáng vằng vặc, phủ lên người Diệp Tranh.
Khiến chàng trông lạnh lùng như một lưỡi dao sắc.
Ta có phần sợ hãi dáng vẻ khoác phi ngư phục của chàng.
Nhưng khi chàng tiến lại gần, gương mặt nghiêm lạnh ấy chợt nở nụ cười,
vẫn là ca ca A Tranh thân thuộc của ta.
Chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng véo má ta một cái.
“Tiểu Cửu khuya thế này còn chưa ngủ, là đang đợi ta sao?”
Ta lắc đầu, đẩy tay chàng ra, thật thà đáp:
“Nóng quá, không ngủ được.”
“…Khụ, năm nay đúng là oi bức thật. Nhìn xem, ta mang cho muội một hũ nước ô mai ướp lạnh đây.”
Lúc này ta mới chú ý đến chiếc bình trong tay chàng, lập tức hai mắt sáng rỡ.
Vội vã xuống giường đi lấy chén trà.
Chưa kịp bước được mấy bước, thân thể đã nhẹ bẫng—bị người ta bế bổng lên ngang hông.
Diệp Tranh hơi cau mày, thấp giọng trách:
“Lại không mang giày.”
Ta ôm chặt lấy vai chàng, làm nũng:
“Nóng quá đi, đi chân trần mới mát!”
Chàng bế ta đặt xuống ghế bên bàn tròn, rót cho ta một chén đầy nước ô mai ướp lạnh, rồi lại quay về giường, nhặt lấy đôi hài thêu của ta, cúi người xuống giúp ta mang vào.
Lòng bàn tay chàng rất nóng, khi chạm vào cổ chân ta, khiến ta khẽ rụt lại vì cảm giác bỏng rát.
“Đừng nhúc nhích.”
Ta mải uống nước, đâu hay biết vành tai của Diệp Tranh đã đỏ bừng tự lúc nào.
“Ngon quá đi mất! Phải để dành cho A nương một ít mới được!”
“Dì Trần không uống được đồ lạnh chua thế này. Muội cũng không nên uống nhiều.”
Ta bĩu môi, nói chàng keo kiệt.
Diệp Tranh ngồi xuống cạnh ta, ánh mắt cong cong, cười nhìn ta:
“Tiểu Cửu giận rồi sao? Ta vốn định Đông chí được nghỉ sẽ đưa muội ra ngoài chơi đấy.”
Đã gần một năm nay chàng chưa từng dẫn ta ra ngoài nữa.
Ta lập tức phấn khích, nắm chặt lấy cánh tay chàng:
“Thật hả? A nương nói sau Đông chí sẽ làm lễ cập kê cho ta đấy! Đông chí đúng là ngày lành tháng tốt!”
Diệp Tranh khẽ rên một tiếng, sắc mặt chợt tái đi vài phần.
Nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười:
“Vậy ta càng phải chuẩn bị quà cho Tiểu Cửu thật chu đáo rồi.”
Ta vui đến mức vỗ tay không ngừng.
Ta hỏi chàng sẽ tặng ta gì.
Diệp Tranh khẽ giấu tay trái ra sau lưng, nét mặt nghiêm lại.
Vừa mới cười đùa đó, giờ bỗng chốc trở nên nghiêm túc hẳn:
“Đừng hỏi, dù sao thì ta cũng sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho muội.”
Ta vội vàng gật đầu:
“Không hỏi thì không hỏi! Chỉ cần được gặp ca ca A Tranh là ta đã vui rồi!”
Diệp Tranh ngẩng đầu nhìn ta, trong đáy mắt thoáng hiện thứ cảm xúc mà ta chẳng thể nào hiểu nổi.
Chàng chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi bỗng đưa tay ôm chầm lấy ta.
“Tiểu Cửu, ngày mai ta phải rời kinh một chuyến, vài tháng tới sẽ không thể đến gặp muội.
Muội phải ngoan ngoãn, ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm, đừng để ai lừa gạt,
chờ ta làm xong công vụ, sẽ trở về cưới muội thật long trọng.”
Chàng ôm rất chặt, cứ như muốn đem ta ép sâu vào tận xương tủy.
Dù hoang mang luống cuống, ta vẫn vòng tay ôm lấy chàng đáp lại.
“Biết rồi mà, ta đâu còn là trẻ con nữa—”
“Tiểu Cửu, hãy chờ ta… nhất định phải chờ ta.”
“Chờ huynh, chờ huynh.”
2.
Đông chí năm nay, ta là người vui mừng nhất trong cả phủ.
Nhị tỷ châm chọc ta, nói ta suốt ngày ru rú trong tiểu viện, chưa từng thấy qua cảnh lớn,
mới một lễ Đông chí thôi mà đã hớn hở như thế.
Các tỷ tỷ khác nghe vậy, người thì lấy tay che miệng cười, người thì trợn mắt lườm ta.
Tất cả đều đang chê cười ta khiến họ mất mặt.
Ta chỉ biết cười gượng, ngoan ngoãn ngồi yên một góc.
Không dám nói thật rằng ta vui không phải vì cái không khí rộn ràng trong phủ.
A nương từng dặn, chuyện muốn thành công thì phải giữ kín.
Món quà bất ngờ mà ca ca A Tranh nói sẽ dành cho ta—ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Bằng không sẽ hỏng chuyện.
Trong lúc ăn tiệc, ta nghe A nương nhắc đến chuyện làm lễ cập kê cho ta.
Phụ thân liền sa sầm mặt, không vui.
Nặng lời quở trách Đại phu nhân, nói việc nhỏ như vậy cũng lo không xong, còn dám đến quấy rầy ông.
Không khí trong sảnh im bặt.
Bỗng mẫu thân của Tam ca lạnh giọng chen vào một câu:
“Con của một tiện thiếp thất sủng, lại còn là đứa ngốc nghếch, được lưu lại trong phủ đã là phúc phận mà lão gia và phu nhân ban cho.
Vậy mà còn vọng tưởng để phủ đích thân tổ chức lễ cập kê cho đứa ngu xuẩn đó, thật nực cười!”
Lời vừa dứt, liền có tiếng cười vang lên phụ họa.
Giống như lúc các tỷ tỷ cười nhạo ta ban nãy.
A nương cũng lặng lẽ cúi đầu.
Ngực ta nghẹn lại, buồn bực không thôi.
Đều là tại ta không tốt,
mới khiến A nương phải chịu ấm ức trước mặt các di nương.
Sau khi tan tiệc, ta liền an ủi A nương:
“Không sao đâu, không sao đâu mà, A nương. Tiểu Vân không làm lễ cập kê thì cũng vẫn sẽ thành thiếu nữ thôi!
Với lại, con cũng chẳng thèm mấy lễ vật của bọn họ. Bọn họ đâu có thật lòng gì đâu! Con chỉ cần A nương và ca ca A Tranh là đủ rồi!”
A nương nghe vậy, khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc ta:
“Ai nói Tiểu Vân nhà chúng ta ngốc nghếch chứ? Con của ta thông minh lắm, ai tốt với con, ai xấu với con, trong lòng con đều rõ cả!”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Đúng đó đúng đó!”
Họ không thích ta thì thôi vậy.
Ta chẳng buồn để tâm. Ai thèm chứ.
Ta nằm trên giường, hồi hộp đến mức không sao ngủ được.
Chỉ mong trời mau sáng.
Không biết ca ca A Tranh sẽ đến vào giờ nào nhỉ?
Ta muốn mặc áo choàng màu hồng đào,
cài cây trâm bươm bướm mà chàng đã tặng.
Đợi khi chàng đến, ta sẽ chạy ra đón chàng đầu tiên.
Hôm nay phủ vừa phát thịt dê,
lát nữa bảo A nương nấu lẩu thịt dê,
ba người chúng ta cùng ăn một bữa thật vui!
Chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc ngập tràn.
Ta từ lúc trời còn tối đã nghĩ tới trời sáng,
rồi lại từ lúc trời sáng ngóng đến lúc trời tối.
Ngồi trên bậc cửa, đến cả tâm trạng vui vẻ nhất cũng bị chờ đợi làm mài mòn.
A nương lần thứ ba mươi bảy ra khuyên ta.
“A Tranh chắc là bị giữ chân, không rảnh mà đến được, đừng giận nữa. Miệng con mím đến mức có thể treo cả bình dầu rồi đấy. Uống chút canh cho ấm bụng nhé?”
Ta hất vai, gạt tay A nương đang đặt lên vai mình ra:
“Huynh ấy đã nói sẽ đến mà! Huynh ấy chưa từng lừa con!”
Vừa dứt lời, hai hàng nước mắt liền lách tách rơi xuống nền gạch.
A nương thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa.
Chỉ lặng lẽ bưng bát canh thịt dê trở lại nhà bếp nhỏ.
Rồi lấy chăn đến, quấn ta lại thật chặt như sợ ta bị gió lạnh thấm vào người.
Thân thể vừa ấm lên, tủi thân trong lòng liền bén rễ, nảy mầm.
Chàng đã rời kinh được một trăm bốn mươi chín ngày đêm rồi.
Rõ ràng chàng đã hứa sẽ về kịp dịp Đông chí, mang đến cho ta món quà tốt nhất.
Ta không cần cập kê, cũng chẳng cần bất ngờ gì nữa.
Chỉ muốn gặp chàng, vậy mà cũng không được sao?
Ta chui đầu vào trong chăn, cắn môi không cho mình bật khóc thành tiếng.
Khóc một lát lại ngẩng đầu nhìn ra cửa,
chỉ sợ ca ca A Tranh đến lúc nào mà ta không phải người đầu tiên nhìn thấy chàng.
A nương ngồi dưới ngọn đèn dầu, lặng lẽ thêu hoa, ở bên ta cùng chờ đợi.
Đêm khuya gió lạnh thổi qua, khiến bà run lên từng đợt.
A nương sức khỏe vốn yếu, ta sợ bà bị lạnh,
đành giả vờ nói mình buồn ngủ.
A nương vội buông khung thêu xuống, tới đỡ ta đứng dậy.
“Đêm nay ngủ với A nương có được không?”
Ta gật đầu.
Nhưng rồi bỗng nhớ ra điều gì, lại vội vàng lắc đầu:
“Không được đâu A nương, nhỡ ca ca A Tranh đến vào ban đêm thì sao?”
A nương chỉ biết bất lực mỉm cười, xoay người đi trải giường cho ta.
Ta nhìn bóng lưng gầy gò của bà, lòng lại mềm nhũn.
Chạy tới ôm bà từ phía sau:
“Thôi vậy, ngủ với A nương trước đi. Dù sao con vẫn thích A nương hơn một chút.”
Đêm đó, ta ngủ không yên giấc.
Trong mơ thấy ca ca A Tranh toàn thân bê bết máu, rơi xuống một hố băng.
Ta liều mạng muốn cứu chàng, nhưng xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lại mình ta cô độc.
Ta trơ mắt nhìn chàng chìm sâu xuống đáy nước.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Vừa mở mắt ra, ta lập tức chạy về phòng mình.
Cửa sổ vẫn y nguyên như tối qua.
Chàng không đến.
Ta chán nản ngã xuống giường—lại bị vật gì đó cấn vào người.
Vội bật dậy lục tìm, thì thấy một đôi vòng tay bằng vàng và một phong thư.
Thì ra… đây chính là món “bất ngờ” mà ca ca A Tranh đã hứa với ta.