Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hắng giọng, vào thẳng vấn đề: “Bác sĩ Hứa, tình hình của em gái tôi khá gấp. Anh có thể ưu tiên cho con bé mổ trước được không?”
Nếu là năm xưa, muốn Hứa Nguyện làm một chuyện như vậy, chỉ cần nói một câu.
Tiếc là đã chẳng còn là năm xưa nữa.
Hứa Nguyện tắt vòi nước, quay đầu nhìn tôi.
Anh đeo khẩu trang, đôi mắt trông càng sâu thẳm.
Tôi đắm chìm trong ánh nhìn ấy, mơ hồ nghe anh nói bằng giọng điềm tĩnh: “Trước em gái cô, tôi còn hàng chục bệnh nhân đang chờ mổ gấp.”
Ý là không được?
Tôi ngẩn người một lúc.
Không được thì nói thẳng, bắt tôi chờ mấy tiếng làm gì?
Tôi siết chặt quai túi, chuẩn bị rời đi.
Hứa Nguyện nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm xuống:
“Phẫu thuật tuyến giáp đa phần đều có thể chờ theo lịch.”
“Khối u của em cô lành tính, tuy hơi to nhưng đúng là nên xử lý sớm. Nếu người chăm sóc sau phẫu thuật là cô thì chiều nay có thể làm thủ tục nhập viện.”
4
Hả?
Yêu cầu gì kỳ cục vậy chứ.
Vốn dĩ người chăm sóc em gái tôi sau phẫu thuật cũng là tôi.
Bố tôi làm việc ở tỉnh khác, nửa năm mới về một lần.
Mẹ tôi đang mãn kinh, giấc ngủ rất kém, chỉ cần một tiếng động nhỏ là mất ngủ cả đêm.
Trong nhà, người có thể trông em chỉ có tôi.
Tôi cầm đơn nhập viện về nhà.
Nghe tin Hứa Nguyện trực tiếp sắp xếp giường cho em gái, mẹ tôi vui thấy rõ, khen anh trẻ mà tài, vừa có tâm lại có đức.
Nhưng vừa biết một vạn tệ trong phong bì anh không nhận, bà lại bắt đầu lo lắng: “Không đúng, không đúng, có khi là vì nhận được tiền nên bác sĩ Hứa mới cho mổ sớm đấy chứ. Mạt Mạt, con nhất định phải đưa tiền trước lúc em con lên bàn mổ, để sau mới đưa thì trễ mất rồi!”
Tôi nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
Nhưng cũng hiểu được nỗi lo của mẹ.
Mấy năm trước, dì tôi cũng từng dựa vào “phong bì đỏ” mới mời được bác sĩ mổ chính cho một ca đại phẫu.
Tôi cũng chẳng rõ mấy năm qua, Hứa Nguyện có còn giữ vững lý tưởng ngày đầu học y không hay đã trở thành người chạy theo lợi ích.
Chiều sau 2 giờ, tôi đưa em gái đến sảnh bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Phòng là loại đôi, giường bên cạnh là một cô chú vừa mổ xong.
Trên đầu giường cả hai đều treo bảng tên bác sĩ chính là Hứa Nguyện.
Ngày đầu nhập viện gần như không phải kiểm tra gì.
Tôi ở lại cùng em gái đang lo lắng, trải qua đêm đầu tiên trong viện.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, y tá đã đến lấy máu, lấy tận tám chín ống.
Nhìn cảnh đó, Đồng Dao mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, nói giọng tội nghiệp: “Chị ơi, em đáng thương quá, sáng sớm đã bị hút máu rồi. Vậy em muốn ăn bánh chiên nóng hổi có nước sốt tràn đầy, kèm thêm một bát canh bò có được không ạ?”
“Được chứ, em muốn ăn cả một con bò chị cũng mang về cho em.”
Người bệnh là quan trọng nhất, tôi vui vẻ đồng ý, mặt còn chưa kịp rửa đã vội chạy đi mua đồ ăn.
Lúc tôi xách túi bánh chiên nóng hôi hổi trở về, vừa ngẩng đầu đã thấy trước phòng bệnh của em gái có rất nhiều áo blouse trắng đứng chen chúc.
Cảm giác như không đủ chỗ bên trong nên họ phải đứng cả ra ngoài.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh em gái đang được cấp cứu, tim đập thình thịch, tôi lao thẳng đến phòng bệnh.
Vừa chen vào, liền đụng mạnh vào một tấm ngực cứng như đá.
Canh bò trong túi đổ ra ít nhiều, làm bẩn cả chiếc áo blouse trắng trước mặt.
Tôi chết sững.
Đi kiểm tra phòng mà cần nhiều người thế này sao?
“Bác sĩ Hứa!”
“Bác sĩ Hứa, anh không sao chứ?”
Phải nói thật, canh bò vừa nấu xong còn đang rất nóng, bên trong áo blouse chỉ mặc mỗi sơ mi…
Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt điềm tĩnh của Hứa Nguyện.
Sao lại đụng đúng vào anh ta?
Nhưng mà nghĩ lại, đụng vào Hứa Nguyện vẫn còn may.
Hai dòng suy nghĩ trái ngược kéo giằng tôi ra hai phía.
“À… xin lỗi, tôi không để ý là phía trước có người.”
Tôi vội vàng xin lỗi, Hứa Nguyện cũng không nói gì, mấy bác sĩ lập tức rút khỏi phòng, chuyển sang phòng kế bên.
Tôi… đúng là mất mặt muốn độn thổ luôn cho rồi!
5
Chẳng bao lâu sau, y tá tới thông báo, bảo người nhà lên văn phòng bác sĩ ký giấy cam kết trước mổ.
Tôi cố ý hỏi lại: “Là bác sĩ Hứa sao?”
Y tá liếc nhìn tôi một cái, không hiểu sao giọng nói cũng không còn vui vẻ như ban nãy: “Cô nghĩ gì vậy, đến mấy chuyện nhỏ như trò chuyện trước mổ mà cũng làm phiền bác sĩ Hứa thì bác sĩ có làm nổi hết đống phẫu thuật không?”
Tôi thở phào.
Không phải là anh ta thì tốt rồi.
Vừa mới làm bỏng ngực anh ta, gặp lại ngay lúc này thì thật không biết nên nói gì.
Phòng tư vấn cho người nhà nằm cạnh văn phòng bác sĩ, đi bộ vài chục mét là tới.
Tôi vừa bước vào đã thấy Hứa Nguyện đang ngồi chơi bút ở bàn làm việc.
Anh tháo khẩu trang, nghe thấy tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu nhìn, lấy đầu bút chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
Tôi im lặng.
Muốn quay đầu lại hỏi cái cô y tá kia một trận.
Nói là bác sĩ Hứa không rảnh cơ mà?
Làm sao vẫn là anh ta?
“Ngồi đi. Trước khi phẫu thuật, tôi cần biết một vài thông tin cơ bản. Xin hỏi cô và bệnh nhân Đồng Dao có quan hệ gì?”
Giọng Hứa Nguyện xa cách, đúng mực, thể hiện hoàn hảo tư thế của một người yêu cũ đủ tư cách.
Tôi nhìn vết ố trên ngực áo anh ta, không khỏi hối hận.
Lúc nãy lẽ ra nên hắt cả bát canh bò vào người anh ta mới đúng, để anh ta tức đến mức không muốn gặp tôi thì tốt rồi.
Tuy đang cầu mong anh ta mổ cho em gái tôi, nhưng trong lòng thật sự chẳng muốn tiếp xúc gì với Hứa Nguyện.
Tôi đã từng ngã một lần ở chỗ này nên giờ thấy chùn bước.
“Đồng Dao là em ruột tôi.”
“Nhưng mà bác sĩ Hứa, mấy chuyện cơ bản như tư vấn trước mổ mà anh cũng phải đích thân làm à? Bảo sao ngày nào anh cũng bận tối mắt, thật sự là quá tận tâm rồi đó.”
Tôi không nhịn được mà châm chọc một câu.
Đúng vậy, tôi là kiểu người nhỏ nhen.
Dù tuyến giáp của em gái đã giao vào tay Hứa Nguyện, tôi vẫn không thể nguôi ngoai chuyện năm xưa anh ta phản bội rồi đá tôi.
Đồ đàn ông cặn bã.
Tôi sẽ nhớ mặt anh ta suốt đời!
“Công việc cơ bản thì sao? Không được phép tự mình làm à? Hiểu rõ tình trạng của từng bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ.”
Hứa Nguyện liếc tôi một cái, làm sao có thể không nghe ra oán khí trong lời tôi.
Sắc mặt anh thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, xen lẫn một chút tổn thương khiến tôi không đoán nổi.
Chắc tôi nhìn nhầm rồi.
Sao anh ta có thể thấy tổn thương được?
Hứa Nguyện khẽ thở dài: “Mạt Mạt, nói chuyện chính đi. Kết quả sinh thiết của em gái cô là ung thư tuyến giáp thể nhú. Theo các kết quả xét nghiệm hiện tại thì khối u chưa có dấu hiệu di căn. Phẫu thuật sẽ tiến hành rạch từ phía nách, lấy toàn bộ khối u ra. Kế hoạch tạm thời là cắt một bên, nhưng nếu trong quá trình mổ có tình huống bất ngờ, có thể sẽ thay đổi, cắt thêm phần nữa, vì vậy cần cô ký trước vào cam kết.”
“Sau phẫu thuật, thời gian nằm viện từ 3 đến 5 ngày. 7 ngày làm việc sau sẽ quay lại bệnh viện lấy kết quả mô bệnh học. Tình hình đại khái là vậy, cô còn muốn hỏi gì thêm không?”
Tôi ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tôi có đọc chia sẻ của người khác trên mạng, nghe nói phẫu thuật tuyến giáp có thể ảnh hưởng đến dây thần kinh ở cổ họng…Em gái tôi sau này định làm giáo viên, con bé còn rất thích hát nữa…”
“Yên tâm, tôi sẽ tránh để xảy ra tình huống đó.”
Lời trấn an của Hứa Nguyện khiến tôi có cảm giác an toàn đã lâu không thấy, cứ như trở lại thời chúng tôi còn sống chung, mỗi lần tôi lo lắng thi cử, đều là anh động viên tôi, giúp tôi lấy lại tự tin.
Nhưng tất cả chỉ là cái vỏ ngụy trang của kẻ giỏi đóng kịch!
Biết đâu Hứa Nguyện dịu dàng như thế chỉ vì cái phong bì một vạn tệ!
Đúng, chắc chắn là vậy.
Tôi “rầm” một tiếng đặt phong bì đỏ lên bàn: “Bác sĩ Hứa, đây là phí vất vả mẹ tôi chuẩn bị, anh nhận lấy đi.”
“Đồng Mạt, cô thật sự muốn sự nghiệp của tôi chấm dứt tại đây hả?”
Hứa Nguyện chỉ lên chiếc camera lấp lánh trên trần nhà, mặt đầy bất lực.
6
Cố tình nhét phong bì lần thứ hai, kết quả: sụp hố.
Tôi – kẻ vi phạm – bị camera theo dõi, bỏ chạy không kịp.
Về lại phòng bệnh, Đồng Dao đang tám chuyện rôm rả với cô chú giường bên.