Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Đời , bác cả tuy cũng có oán thán vài câu, nhưng không quá đáng đến thế, chắc là hôm nay chuyện không thế chỗ nên mới nổi cơn tam bành vậy.

Tôi thờ ơ lắng nghe.

Nếu là kiếp , bác cả mà nói vài câu, bà nội đã xông ra bênh chằm chặp rồi.

Nhưng này đợi mãi gần nửa tiếng đồng hồ, bà nội mới từ nhà phía tây đi ra, đứng giữa sân oang oang:

“Cái con dâu cả kia, mày ăn nói xằng bậy đấy hả?”

“Nhà phía nam là tao bảo cho ở, trứng gà là tao bảo cho ăn, mày có ý kiến xông thẳng vào cái thân già này mà trút, đừng có mà bắt nạt con dâu út tao.”

Bác cả im bặt.

Giọng bà nội nghẹn ngào mang theo tiếng khóc tiếp tục lải nhải: “Con dâu cả à, mẹ lòng con có ấm ức, nhưng là cháu vàng cháu bạc mẹ đấy.”

“Thằng nhà mẹ mất sớm, bỏ mẹ con côi cút, mẹ không thương nó thương ai?”

“Mẹ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi đây này, bụng tâm huyết có thể dồn vào mẹ con nó thôi.”

Kiếp mỗi thế này, mẹ trốn phòng lau nước mắt.

Còn tôi thu lòng mẹ, lòng tràn ngập sợ hãi và bất an.

Nhưng bây giờ, tôi kéo tay mẹ đang bịt tai xuống.

“Mẹ ơi, con muốn nhà, nhà có không mẹ?”

“Nha Nha, con còn nhỏ, con không hiểu đâu.”

“Lời bà nói cũng có lý, cái thời buổi này nhà không có đàn ông, mẹ con , …”

Tôi ngồi thẳng dậy khỏi lòng mẹ, nâng niu khuôn mặt mẹ, lau đi nước mắt trên má mẹ.

“Con mà mẹ, con mà.”

Sao có thể không chứ.

Những gian khổ đời , tôi đã nếm trải qua rồi.

Thậm chí lúc tôi còn nghĩ, bà nội thật tốt, luôn xông ra bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị ức hiếp.

Nhưng sống đời tôi mới phát hiện ra, bà xuất hiện khi những lời đàm tiếu, ức h.i.ế.p chèn ép sắp kết thúc mà thôi.

Sau khi đuổi đám người xấu đi, bà nội còn ra vẻ đau khổ khóc lóc mẹ tôi này đến khác cái sự đời nghiệt ngã, rằng không có cha coi không có trụ cột, ngoài kia toàn là sói lang hổ báo, xé xác mẹ con tôi ra ăn thịt.

Cứ vậy, lặp đi lặp , giam cầm mẹ tôi ở cái thôn quê này.

Tôi hít hít mũi: “Con những tháng không có rất khó khăn, nhưng mẹ còn có con mà.”

“Con bảo vệ mẹ.”

Giọt nước mắt lớn rơi xuống tay tôi, mẹ ôm chặt lấy tôi.

“Nha Nha, mẹ suy nghĩ .”

“Cho dù vậy… cũng phải đợi đến khi nào con lớn thêm chút …”

Từ sau, bà nội đối xử tôi càng tốt hơn.

Cái ngon, cái hay bà ưu tiên cho tôi .

Đối tất cả những sự tử tế bà, tôi áp dụng chính sách “ không”: không từ chối, không cảm ơn, không chịu thiệt.

Lâu dần, bà nội vừa cười vừa mắng tôi là con ranh ma lanh, khác hẳn tôi hồi nhỏ.

Bác cả vẫn .

Bác gái cả có vẻ không nhịn , thường bóng gió xa xôi thôi, đến cả Thần Thần cũng bị bác xúi giục tranh giành, cướp giật đồ tôi.

Tôi chị thường xuyên đánh nhau.

Tuy tôi nhỏ hơn chị tuổi, nhưng ăn ngon uống tốt, tròn vo con búp bê sữa, đánh nhau cũng không hề lép vế.

Hơn , ôm theo ý nghĩ “ cần đánh Thần Thần bị thương, bác gái cả không thể nhịn mà đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà”, mỗi tôi ra tay rất nặng.

Tiếc là Thần Thần mà bị đánh đau là khóc, cứ khóc là bà nội chạy ra can đứa ra.

Sau bà dịu dàng bế tôi giao cho mẹ, quay sangmắng Thần Thần trận.

Bác dâu cả càng tức điên, thường xuyên cãi nhau bà nội.

Bà nội mệt mỏi ứng phó tôi lúc nào cũng muốn gây sự và cô con dâu cả giận dữ, không còn rảnh rỗi mà lải nhải bên tai mẹ tôi chuyện .

Tinh thần mẹ tôi dần dần tốt lên.

tháng cứ thế trôi qua, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Cho đến tôi đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng nghe thấy chữ “tiền tuất”, lập tức giật tỉnh giấc, dựng tai lên nghe ngóng.

“Con dâu à, cái khoản tiền tuất con giữ cũng là tiền c.h.ế.t thôi, chi bằng đưa cho thằng cả nhà này mua chiếc xe tải.”

thằng con út nhà ông Vương thôn ấy, năm ngoái mua xe, năm nay đã xây nhà ngói khang trang rồi đấy.”

Mẹ tôi do dự: “Nhưng dù sao cũng là… tiền đổi bằng mạng sống, con…”

“Con dâu à, con nói không sai, mẹ hiểu , nhưng con cũng phải nghĩ cho Nha Nha chứ.”

“Sau này Nha Nha còn bao nhiêu là chỗ dùng tiền, núi lở cũng có , ngàn đồng sớm muộn cũng tiêu thôi.”

“Vợ chồng thằng cả cũng nói rồi, không lấy không con đâu, sau này mỗi chuyến xe hàng đưa cho con năm mươi đồng.”

“Nha Nha còn nhỏ, cũng phải để dành cho con bé chứ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương