Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu không phải cô ta liếc chiếc vòng tay Cartier trên cổ tay tôi đến mấy lần, thì có lẽ tôi đã suýt tin vào những lời nói dối ấy.
Không thể không thừa nhận — bao nhiêu năm qua, Dư Giai Như vẫn là một diễn viên giỏi.
Chỉ cần nhìn cô ta, tôi lại không thể ngăn được những ký ức thời thơ ấu ùa về — khi mà cô ta luôn giả vờ lên tiếng bênh vực tôi, nhưng thực chất lại châm dầu vào lửa, khiến tôi bị đánh đập thậm tệ hơn.
“Em còn nhớ không?”
“Hồi nhỏ có một lần, chị cũng từng quỳ gối trước mặt mẹ, xin bà ấy tha cho em…”
Tôi mỉm cười như không, chậm rãi đặt chiếc túi Hermès Birkin mẹ tặng lên bàn, để âm thanh da thật chạm mặt gỗ vang lên rất khẽ nhưng đầy áp lực.
Sau đó, tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trên cổ.
Chỉ một động tác nhỏ, không lời thừa thãi, nhưng ánh mắt của Dư Giai Như đã không giấu nổi sự ghen tị và khó chịu.
Ánh mắt Dư Giai Như trừng lớn.
Ghen tị và đố kỵ hiện rõ trong đáy mắt, không hề che giấu.
“Nhưng kết quả thì sao? Bà ta lại đánh em dữ hơn, còn bắt em quỳ ngoài sân suốt hai ngày trời, không cho ăn một miếng cơm.”
Tôi từng nghĩ, những ký ức đó đã mờ nhạt theo thời gian.
Nhưng giờ tôi mới hiểu — không phải mờ, mà là quá đau đớn nên tôi ép bản thân quên đi.
Trên đời này, có mấy người mẹ lại vì con gái út ăn thêm vài miếng thịt trong bát của chị mà tát cô bé đến nảy đom đóm?
Lâm Phượng Chi là một trong số ít đó.
“Mày ham ăn đến thế à? Đó là thịt bổ cho chị mày, mày có tư cách gì mà ăn?”
“Nếu mày có thể cứu được chị mày, liệu con bé có yếu thế này không?”
“Thứ vô dụng như mày mà còn đòi ăn thịt? Sao mày không chết đi cho rồi!”
Tôi còn nhớ rất rõ…
Dư Giai Như đã từng phịch gối quỳ rạp dưới chân Lâm Phượng Chi, mắt ngân ngấn nước:
“Mẹ ơi, Đa Đa chỉ vì ăn thêm vài miếng thịt của con mà bị đánh, con sợ em trách mẹ thiên vị nên con mới… Là lỗi của con, mẹ đừng đánh em nữa!”
Nhưng sau đó thì sao?
Tôi vẫn bị đánh.
Tôi vẫn phải quỳ suốt hai ngày đêm trên nền đất lạnh như băng, cảm giác tê dại, đói khát và tuyệt vọng ấy — đến giờ vẫn như in trong xương tủy.
“Đa Đa… À không, bây giờ em tên là Thẩm Minh Châu rồi, đúng không? Vậy chị gọi em là Minh Châu nhé!”
“Minh Châu, thật ra chị cũng không thích mẹ… à không, không thích Lâm Phượng Chi chút nào.
Suốt bao năm nay bà ta cứ lấy lý do đã hy sinh vì chị để trói buộc chị bằng đạo đức, chị cũng mệt mỏi lắm rồi!”
Giọng than phiền của Dư Giai Như kéo tôi về hiện tại.
Tôi nhàn nhạt liếc cô ta một cái.
Nếu Lâm Phượng Chi biết, đứa con gái mà bà ta yêu thương đến mức đánh đổi tất cả, lại khinh bỉ bà ta đến tận xương tủy… bà ta có tức đến hộc máu không nhỉ?
Thật muốn ghi âm lại rồi phát cho bà ta nghe quá.
“Vậy à?”
Tôi cười nhạt, buông lời như gió thoảng:
“Nếu bà ấy biết, chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ?”
Dư Giai Như cười khẩy:
“Bà ta đau lòng? Bà ta có tư cách gì để đau lòng?
Năm đó bà ta phát rồ đến mức bán đứng em, thì phải sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay thôi.
Minh Châu à, may mà em không sao… nếu không, chị ân hận cả đời mất.”
Một màn giả nhân giả nghĩa, trơn tru như đã luyện cả ngàn lần.
Oscar mà không trao giải Nữ chính xuất sắc cho cô ta thì đúng là thiếu sót lớn.
Để khiến Dư Giai Như tin rằng tôi đã “tin tưởng” và “tha thứ” cho cô ta, tôi bắt đầu thường xuyên đưa cô ta tham gia các sự kiện của giới thượng lưu, còn giới thiệu không ít bạn bè trong giới cho cô ta làm quen.
Dư Giai Như ỷ vào gương mặt xinh đẹp, câu kéo được vài thiếu gia con nhà giàu.
Cô ta nào biết, mấy người đó chẳng qua là nể mặt tôi mới tỏ ra niềm nở với cô ta — tất cả đều làm màu, diễn trò mà thôi.
“Minh Châu, cái túi Hermès Birkin hôm trước em đeo đẹp quá, cho chị mượn nhé? Tối nay chị có tiệc với thiếu gia nhà họ Hứa.”
Tôi: “Được.”
“Minh Châu, cái váy nhung đen em mới mua ấy, hôm trước mặc cực kỳ sang. Chị mặc nó đi hẹn với thiếu gia nhà họ Lý được không?”
Tôi: “Cũng được.”
“Minh Châu à, thiếu gia nhà họ Tống mới tặng chị một đôi bông tai.
Kết hợp với bộ trang sức trong tủ của em thì đúng là hoàn hảo luôn, chắc chắn chị sẽ khiến anh ấy mê mẩn!”
Tôi: “Được thôi.”
Bất kể Dư Giai Như ngỏ ý mượn đồ gì, dù là bóng gió hay nói thẳng, tôi đều không hề do dự mà đồng ý ngay.
Cho đến khi… tham vọng của cô ta ngày càng lớn.
8
“Minh Châu, hôm nay Tống thiếu nói sẽ đưa chị đi gặp vài người bạn.”
Vừa từ sở cảnh sát trở về, Dư Giai Như đã nhào đến, thân mật khoác tay tôi, mặt mày rạng rỡ không giấu nổi phấn khích:
“Thật ra chị đã âm thầm điều tra rồi, hôm nay anh ấy định cầu hôn chị đó!
Mặc dù anh ta là em trai, sau này không thừa kế tài sản của gia tộc, nhưng đầu óc đơn giản, dễ điều khiển.
Nếu lấy được anh ta, xem như chị cũng nắm được một nửa tài sản nhà họ Tống rồi.
Đợi đến lúc thích hợp, với sự khôn khéo của chị, đá văng ông anh cả kia ra khỏi Tống gia cũng không phải là không thể!”
Nghe cô ta thao thao bất tuyệt, tôi không kìm được nhếch môi cười mỉa:
“Cảnh sát nói, dù chưa tìm ra bằng chứng chính xác cho việc mẹ cô bán con, nhưng ba mẹ nuôi tôi đã chính thức kiện bà ta vì tội bôi nhọ, vu khống và xâm phạm danh dự.
Có khả năng bà ta sẽ bị bắt tiếp.”
Trước đó, tôi báo cảnh sát việc Lâm Phượng Chi bán con.
Do chưa có bằng chứng xác thực, bà ta chỉ bị tạm giữ 15 ngày vì hành vi phát tờ rơi và gây rối trật tự công cộng.
“Cái gì?”
Dư Giai Như sững người vài giây, sau đó bày ra vẻ tức giận đầy chính nghĩa:
“Tự bà ta chuốc lấy! Đáng đời!
Mà… Minh Châu, em sẽ không nói mấy chuyện này cho Tống thiếu biết chứ?”
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Sao lại thế được?”
Tôi không nói.
Nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ không nói.
Chuyện Lâm Phượng Chi phát tờ rơi trước cổng khu nhà năm ấy, đã làm ầm ĩ đến mức cả giới thượng lưu đều biết.
Ai chẳng rõ?
Dư Giai Như chẳng qua chỉ là một món đồ mua vui — để giải trí mà thôi.
“Minh Châu, tối nay chị định ‘chốt’ luôn với Tống thiếu!”
Tôi liếc nhìn cô ta, thu trọn trong mắt vẻ mặt thờ ơ và khinh miệt khi cô ta nhắc đến mẹ ruột Lâm Phượng Chi.
Tôi lạnh nhạt nói:
“Thể trạng của chị không tốt, rất yếu. Tống gia e là…”
Dư Giai Như cười khẩy, không thèm để tâm:
“Chị nghĩ kỹ rồi. Chị phải nhanh chóng có thai, nhất định phải là con trai!
Có con rồi, dù thể chất chị có ra sao, họ cũng không dám coi thường. Ngược lại còn phải bỏ tiền ra chăm sóc chị!”
Tôi khẽ cong môi cười.
Không thể không công nhận — Dư Giai Như đúng là biết mơ mộng.
“À mà… Minh Châu, em có thể cho chị mượn chiếc Lamborghini màu hồng ánh tím mà em vừa nhận được không?”
“Việc đó thì liên quan gì đến chuyện ‘chốt’ Tống thiếu?” – tôi cố tình hỏi ngây ngô.
“Sao lại không liên quan!” – cô ta nói như điều hiển nhiên – “Con dâu nhà họ Tống mà, không thể để mất mặt chứ!”
Tôi lại liếc cô ta lần nữa.
Từ đầu đến chân, những thứ cô ta đang khoác trên người đều là đồ của tôi — váy áo, trang sức, túi xách, giày cao gót — tất cả cộng lại cũng gần chục triệu.
Nhìn vào… đúng là rất giống một thiên kim hào môn.
“Nhưng mà…”
“Trong giới này ai cũng biết chiếc Lamborghini ấy là quà sinh nhật anh trai tôi đặt riêng cho tôi đấy.”
“Cho nên… người ta mới tin là Thẩm gia đã nhận nuôi em rồi, mà em… cũng là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia chứ sao!”
Tôi: “?”
“Thẩm gia nhận nuôi em từ bao giờ vậy?”
Trên gương mặt Dư Giai Như thoáng qua vẻ lúng túng, cô ta cười gượng:
“ Chị là chị gái của em mà. Em là con nuôi Thẩm gia, thì cũng giống như là người một nhà.
Nhưng em yên tâm, chị không định tranh giành gì với em đâu.”
Sự mặt dày không biết xấu hổ của Dư Giai Như… đã vượt qua mọi giới hạn nhận thức của tôi.
“Hơn nữa, nếu chị gả vào nhà họ Tống, chẳng phải cũng giúp em củng cố địa vị trong Thẩm gia hay sao?
Minh Châu à, chúng ta là chị em mà — phải cùng chung thuyền, cùng tiến lui chứ!”
Tôi không nhịn được bật cười lạnh, khẽ lùi lại hai bước để giữ khoảng cách an toàn với cô ta:
“Để chị thất vọng rồi. Địa vị của tôi trong Thẩm gia, chẳng cần bất kỳ thủ đoạn nào để củng cố cả.
Bởi vì — Thẩm gia chính là nhà của tôi.
Là mái nhà vĩnh viễn thuộc về tôi.
Mà nếu với người nhà cũng phải dùng thủ đoạn để tranh giành… Thì tôi còn khác gì cầm thú?”
“Tất nhiên rồi. Với loại người như cô và Lâm Phượng Chi, sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều đó đâu.
Bởi vì… các người, đến cả cầm thú cũng không bằng.”
9
Sau khi cuộc trò chuyện với Dư Giai Như kết thúc trong không khí nặng nề, cô ta nhân lúc tôi “không để ý” lái đi chiếc Lamborghini màu hồng ánh tím đậu trong gara.
Đó là món quà sinh nhật tuổi 20 anh trai đặt riêng cho tôi.
Nếu anh ấy mà biết tôi còn chưa kịp chạm vô-lăng thì xe đã bị Dư Giai Như lái đi mất… chắc tức đến mức méo cả mặt.
Tôi khẽ cười bất lực.
Đúng 9 giờ tối, như đúng kế hoạch, tôi nhận được tin nhắn từ Tống thiếu gia.
Ngay sau đó, tôi gọi cảnh sát báo mất xe thể thao trị giá hàng chục triệu tệ.
Với hệ thống camera dày đặc hiện nay, cảnh sát chẳng mất quá 10 phút để xác định kẻ tình nghi.
Kết quả:
Dư Giai Như bị bắt ngay tại nơi Tống thiếu chuẩn bị cầu hôn.
Tang vật còn trên tay.
Chứng cứ rành rành.
Tội danh không thể chối cãi.
Tống thiếu đứng bên bể bơi, khuôn mặt lạnh như băng, ném chiếc nhẫn trong tay xuống nước không chút do dự:
“Bộ mặt giả tạo của cô khiến tôi phát tởm.
May mà tôi nhìn ra bộ mặt thật của cô trước khi cầu hôn. Cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh ngộ kịp lúc.”
“Không! A Khiêm, anh nghe em giải thích đã, không phải như anh nghĩ đâu!
Chiếc xe đó… là do Thẩm Minh Châu tặng em mà!”
“Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó… Anh nghe em giải thích được không?