Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi tôi trở về, Lục Phi tỏ ra không hài lòng.
Chúng tôi chiến tranh lạnh, anh dọn sang phòng làm việc ngủ.
Trước khi quay về, tôi cố tình ghé lại hiệu sách mà năm xưa hai đứa thường đến.
Mua cho anh một cây bút máy.
Trong tiệm sách có một bức tường dán đầy giấy ghi chú.
Tôi không ngờ vẫn còn tìm được tờ giấy hai chúng tôi từng viết cùng nhau.
Nét chữ của Lục Phi mạnh mẽ, cứng cáp.
“Lục Phi sẽ mãi mãi yêu Chu Vụ.”
Lời hứa năm xưa của một chàng trai trẻ, nồng nhiệt và chân thành đến vậy.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôilại gỡ tờ giấy đó xuống.
Khi tôi về đến nhà thì trời đã tối.
Vừa nhập mật mã mở cửa, nhưng cửa lại không mở được.
Mật mã cửa là ngày sinh nhật của tôi.
Từ khi dọn vào căn nhà này, mật khẩu ấy chưa từng bị thay đổi.
Sau ba lần nhập sai liên tiếp, tôi vừa định gọi điện cho Lục Phi thì cửa bất ngờ được mở ra.
Người mở cửa chính là anh ta.
Thấy tôi, anh cau mày theo phản xạ:
“Sao em lại về?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ từ trong nhà vang lên:
“Lục ca, ai tới vậy?”
Giang Ấu Nhiên bước ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng.
Có vẻ cô ta vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, rũ xuống vai.
Thấy tôi, vẻ mặt cô ta hiện rõ sự bất ngờ:
“Chị Chu Vụ, sao chị… lại về rồi?”
Tôi nhìn thẳng vào Lục Phi, im lặng không nói gì.
Sắc mặt anh ta có chút mất kiên nhẫn:
“Em đừng suy nghĩ linh tinh.
Nhà trọ của Ấu Nhiên bị chủ nhà làm khó, chưa tìm được chỗ ở phù hợp, nên anh mới cho cô ấy tạm ở đây.”
Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cuối cùng… cũng đến lần thứ bảy.
Tôi siết chặt cây bút máy trong túi, xoay người rời đi.
Anh ta chỉ nghĩ tôi đang giận dỗi.
“Chu Vụ, đừng làm loạn nữa.
Em có thể đừng lúc nào cũng nghĩ mối quan hệ của bọn anh bẩn thỉu như vậy không?”
Giang Ấu Nhiên nở một nụ cười đầy khiêu khích với tôi, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi.
Cô ta bước đến bên cạnh Lục Phi, giọng mềm mại đầy ẩn ý:
“Chị Chu Vụ, nếu chị thấy không thoải mái vì em…Thì em có thể dọn đi cũng được.”
Tôi mỉm cười, lắc đầu:
“Không cần đâu, tôi sẽ đi.”
May mà vali vẫn chưa mở ra, tôi có thể kéo đi ngay, không vướng bận gì.
Lục Phi lại kéo tay tôi lại, vẻ mặt mệt mỏi:
“Chu Vụ, em trước đây không như vậy… Bây giờ sao cứ suốt ngày vô lý, gây chuyện thế này?”
Tôi nhìn tay anh ta, rồi đưa tờ giấy ghi chú cho anh:
“Chia tay đi, Lục Phi.”
Anh định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, chỉ im lặng không nói nên lời.
Lần thứ hai chia tay với Lục Phi, tôi đã thành thạo hơn rất nhiều.
Không còn cảm giác nghẹt thở, đau đến muốn gục ngã như lần trước.
Không còn mở mắt ra đã thấy nước mắt trào ra đến tận bình minh.
Nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, tôi ngủ rất ngon.
Cả đêm không mộng mị.
Việc Lục Phi không còn yêu tôi nữa, tôi đã từng không tin nổi.
Từng sụp đổ, tuyệt vọng.
Từng không ngừng tự trách, cố gắng níu kéo quá khứ đã mất.
Cho đến khi tôi bình thản chấp nhận.
Là từ bao giờ vậy nhỉ?
Có lẽ là lần thứ năm tha thứ cho anh.
Hoặc… còn sớm hơn nữa.
Tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Giờ đây, khi chia tay với anh, tôi lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm buông bỏ, vậy mà thỉnh thoảng nhớ đến, tim vẫn âm ỉ đau.
Tôi dồn hết toàn bộ tinh thần vào công việc.
Chỉ cần bận rộn, tôi sẽ không có thời gian để nghĩ đến những chuyện rối ren đó nữa.
Nói ra cũng buồn cười, tôi chưa từng mặc váy.
Vậy mà lại là một nhà thiết kế váy cưới.
Khách hàng mới lần này là một chàng trai.
Trường hợp này cũng không phải thường gặp.
Cậu ấy đến đặt váy cưới cho bạn gái cũ.
Tôi cẩn thận hỏi kỹ yêu cầu của cậu ta.
Sau khi hai bên thống nhất được bản vẽ, ngay trong ngày hôm đó, tôi đã hoàn thành bản thiết kế váy cưới đầu tiên.
Sở Phảng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy trên mannequin.
Khi tôi đang giới thiệu cho anh ấy những chi tiết thiết kế, mắt bỗng dần tối sầm lại.
Có lẽ là do chưa ăn gì, hạ đường huyết lại tái phát.
Hai chân mềm nhũn, tôi suýt nữa thì ngã.
May mà được Sở Phảng đỡ lấy.
Tôi vừa định đứng thẳng, rời khỏi vòng tay anh ấy, thì lại bị một bàn tay khác kéo giữ lại.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.
Lục Phi đứng đó, sắc mặt u ám:
“Chu Vụ, em thiếu đàn ông đến mức vậy sao?
Một giây cũng không chịu nổi cô đơn?
Vừa chia tay với tôi đã lập tức tìm người mới à?”
Lời anh ta như một gáo nước đá lạnh thấu xương, tạt từ đầu đến chân tôi.
Tôi tát anh một cái.
Ngón tay run lên.
Chúng tôi hiểu nhau quá rõ, nên càng biết nói gì để làm người kia đau nhất.
Tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma mà cha dượng năm xưa đã để lại trong tôi.
Vào sinh nhật năm ấy, anh ta tặng tôi một chiếc váy.
Khi tôi vừa vào phòng thay đồ, ông ta liền cạy cửa xông vào.
Xé toạc chiếc váy.
Từ đó trở đi, tôi không còn dám mặc váy nữa.
Sau khi Lục Phi đưa tôi rời khỏi nơi đó, mẹ tôi đã dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để mỉa mai.
Bà nói: “Dù có thiếu đàn ông đến đâu cũng không được tìm cha ruột mà làm loạn như vậy!”
Những chuyện đó, Lục Phi đều biết.
Vậy nên khi anh ta thốt ra những lời như thế, lẽ ra phải biết – tôi sẽ không bao giờ tha thứ nữa.
Tôi bình tĩnh rút tay về:
“Lục Phi, chúng ta đã chia tay rồi.
Giữa chúng ta… sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa.”
Trên mặt anh ta vẫn còn hằn rõ dấu tay.
Anh ta chỉ vào Sở Phảng:
“Là vì hắn ta sao?”
Khuôn mặt anh ta méo mó, trông thật buồn cười.
Lúc Lục Phi nói những lời đó, tôi bỗng thấy… quen thuộc đến lạ.
Lần chia tay trước, hình như cũng giống vậy.
Tôi mới là người gào thét, vật vã, trông chẳng khác nào một kẻ hề.
Tôi hất tay anh ta ra, lạnh nhạt nói:
“Anh ta là khách hàng của tôi. Giữa chúng tôi vốn chẳng có gì cả.
Chính anh có vấn đề trong lòng, nên nhìn đâu cũng thấy bẩn thỉu.”
Lục Phi giận đến phát điên, mắt đỏ ngầu:
“Tôi có vấn đề? Hai người ôm nhau như thế, mà còn nói là không liên quan?”
Vừa nói xong, anh ta sững lại.
Trong lòng tôi bỗng trỗi dậy một cảm giác báo thù kỳ lạ.
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy có chút buồn cười.
Thì ra… nghe người mình thích nói những lời đó, anh ta cũng biết tức giận cơ à?
Lần chia tay với Lục Phi trước đó, tôi rời đi quá vội vàng.
Chỉ mang theo đúng một chiếc vali.
Có lẽ, lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn sót lại chút ảo tưởng về anh ta.
Lần này, tôi dẫn theo cả đội dọn nhà đến.
Muốn mang đi tất cả những gì thuộc về mình.
Cắt đứt sạch sẽ, không để lại chút liên quan nào.
Chỉ là… khi đang thu dọn bản thảo trong phòng làm việc.
Tôi phát hiện thiếu mất một bản thiết kế.
Là bản tôi từng vẽ cho chính mình.
Khi còn yêu nhau nhất, tôi và Lục Phi sống trong một căn phòng trọ tồi tàn dưới tầng hầm.
Cả hai nghèo đến mức chỉ còn lại tình yêu.
Lục Phi từng nói: “Đợi anh kiếm được tiền, việc đầu tiên sẽ là cưới em.”
Khi ấy, chẳng ai trong chúng tôi nghi ngờ gì về câu nói đó.
Chúng tôi mơ về tương lai, cùng nhau tưởng tượng về một cuộc sống sau này.
Tôi đã vẽ ra bản thiết kế chiếc váy cưới ấy.
Lúc kết hôn, cô dâu phải mặc váy trắng tinh khôi, cùng người mình yêu nhất bước vào lễ đường.