Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

12

Để giữ sức cho tôi, đêm đó không kéo dài quá lâu.

Tôi nằm trên giường lim dim một lúc, mơ màng nghe tiếng Tạ Sơ Ngôn gọi điện.

Giọng anh sắc lạnh xuyên qua khe cửa.

Ngập tràn sự thù địch chưa từng thấy.

Tôi bước xuống giường, lén mở cửa.

Giọng Tạ Sơ Ngôn vọng ra từ phòng khách.

“Mẹ, con nói rất rõ rồi, đây là chuyện của con, mẹ đừng can thiệp.”

Tay tôi siết chặt nắm cửa, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Tôi biết mình không nên nghe lén, nhưng chân cứ tự bước đến góc hành lang.

Giọng mẹ Tạ Sơ Ngôn rõ ràng hơn.

“Mẹ không can thiệp, chẳng lẽ nhìn con cưới một đứa lúc nào cũng có thể chết? Con vất vả lắm mới đến được vị trí này, làm vậy đáng sao?”

Tạ Sơ Ngôn bật cười lạnh: “Vậy mẹ nghĩ, con nhờ ai mới leo lên được vị trí này?”

Mẹ anh nghẹn lời.

“Không có Mạnh Đình Nguyệt thì không có Tạ Sơ Ngôn hôm nay. Nhà họ Tạ cũng sẽ không có một bác sĩ cần mẫn đến mức đi khám sức khỏe cũng phải theo cùng.”

“Đó là điều con nên làm!”

Giọng anh bật lên đầy giận dữ: “Năm đó vì tiền, mẹ với ba tự ý đổi nguyện vọng của con bắt con ở lại quê, lúc đó sao không nghĩ đến hôm nay?”

Hai người bên kia im lặng.

Tạ Sơ Ngôn cảnh cáo: “Nếu vẫn coi con là con, thì hãy tôn trọng Mạnh Đình Nguyệt. Nếu còn dám làm khó cô ấy, đừng trách con không nhận ba mẹ nữa.”

Cùng với tiếng “rầm” thật mạnh, điện thoại bị ném xuống bàn trà.

Đúng lúc đó tôi hắt hơi vì lạnh.

Anh bắt gặp tôi ngay.

Anh đứng dậy, vòng qua góc hành lang, nhìn tôi đang né phía sau nghe lén.

Nét giận trên mặt anh dần tan thành bất lực, anh thở dài.

“Chân trần không lạnh sao?”

Tôi gãi đầu: “Ờ, tôi… tôi ra uống nước.”

“Vào đi, để tôi lấy cho.”

“Ờ, được.”

Tôi chạy biến về phòng, Tạ Sơ Ngôn bưng nước vào thì tôi đã trùm kín chăn, chỉ chừa hai mắt lộ ra ngoài.

Có lẽ vì vừa cãi nhau với ba mẹ, anh nhìn tôi với vẻ xa cách, lạnh lùng.

Tôi ôm chăn ngồi dậy: “Anh nói thật à?”

“Cái gì?”

“Ba mẹ anh đổi nguyện vọng của anh thật hả?”

Anh nhìn tôi uống hết nước, cầm cốc không rồi mới nói:

“Ừ. Nếu hôm đó tôi không đăng nhập sửa lại, chắc đợi đến lúc nhận giấy báo mới biết họ đã đổi nguyện vọng. Cho nên đừng tự trách vì tôi đổi nguyện vọng. Không có em thì không có tôi bây giờ.”

Trong bóng tối, tôi lại rúc vào người Tạ Sơ Ngôn, ôm chặt anh.

“Học y có khổ không?”

“Không khổ.”

“Xạo.”

“Không lừa em.” Anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi. “Anh nghĩ đôi khi gặp gỡ và tái ngộ giữa người với người đều là số phận.”

Tôi nghèn nghẹn hỏi:

“Nếu chúng ta mãi không gặp nhau, anh vẫn nghĩ vậy sao?”

Ánh mắt Tạ Sơ Ngôn sáng rực, giọng kiên định: “Ừ. Dù mấy năm đi nữa, Tạ Sơ Ngôn và Mạnh Đình Nguyệt cũng sẽ ở bên nhau, chỉ là sớm muộn thôi.”

13

Sau ngày hôm đó, tôi thật sự bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện cưới với Tạ Sơ Ngôn.

Anh rất chắc chắn nói bệnh của tôi tỷ lệ sống cao, gần như không ảnh hưởng tuổi thọ.

Nếu không tái phát, khả năng lớn là tôi có thể sống đến thành bà già.

Vì vậy tụi tôi định đại khái sẽ làm đám cưới trong vòng sáu tháng.

Trong khoảng thời gian đó, tôi muốn nuôi tóc dài thêm chút.

Ít nhất đến hôm cưới, không phải cả hai cùng trọc.

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt.

Tôi lại biến thành người khỏe mạnh hoạt bát, người đầy đặn lên chút, tóc cũng dày hẳn.

Nhìn xa mặt mày hồng hào, sức sống tràn đầy.

Hôm đó tôi tranh thủ gọi điện cho ba mẹ.

Cách lần liên lạc trước đã 9 tháng.

Mẹ nghe máy.

“A lô, Đình Nguyệt à, ở Bắc Kinh thế nào? Bác sĩ nói sao?”

“Bệnh rất ổn định, chắc… không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy thì tốt. Lâu không thấy tin, ba mẹ còn định lên thăm. Chỉ vì em con chuẩn bị thi lên cấp hai nên bận quá.”

Hồi tôi mới bệnh, ba mẹ sinh thêm đứa em trai.

Toàn bộ sự chú ý của họ dồn vào nó.

Thật ra tôi không trách họ.

Một đứa con gái bất cứ lúc nào cũng có thể chết, sao so được với đứa con thứ hai khỏe mạnh, học giỏi, tính tình tốt.

Hơn nữa, trước khi sinh em trai, họ đã dốc hết tiền bạc chạy chữa cho tôi.

Tôi tranh thủ nói nhanh trước khi cúp máy: “Mẹ, con sắp cưới rồi.”

“Cưới? Có ai chịu lấy con à?”

Cô ấy buột miệng thốt ra, giọng đầy ngạc nhiên không giấu được.

“Ừ, người mẹ quen đấy, Tạ Sơ Ngôn. Anh ấy giờ ở Bắc Kinh, là chuyên gia về huyết học.”

“Mẹ thấy tốt mà… mẹ với ba con không có ý kiến gì. Có người chăm sóc con, ba mẹ yên tâm. Định ngày cưới chưa? Tổ chức ở đâu? — Ấy từ từ, em con làm đổ hết đồ ăn vặt của chó rồi, chuyện còn lại để hôm khác nói nhé.”

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, câu “gặp mặt gia đình” của tôi nghẹn lại trong cổ.

Tạ Sơ Ngôn bóp nhẹ tay tôi, hỏi: “Họ nói gì?”

Tôi ngẩng đầu lên, ngây ra thật lâu mới lẩm bẩm:

“Họ nuôi chó rồi.”

“Không ai nói với tôi.”

Từ những ngày đầu ba mẹ luôn kè kè bên tôi, đến khi em trai ra đời thì họ thay phiên chở tôi đi khám, rồi sau đó để tôi một mình ra ngoài chữa bệnh, mỗi tuần, mỗi tháng, nửa năm một cuộc gọi, cho đến tận bây giờ, họ nuôi chó mà chẳng hề nói với tôi.

Trong lòng tôi không biết là cảm xúc gì nữa.

Tạ Sơ Ngôn hiểu hết, nắm tay tôi thật chặt: “Kết hôn là chuyện của chúng ta. Chúng ta tự quyết, được không?”

“Được.”

Cuối cùng tụi tôi chọn làm đám cưới ở Bắc Kinh.

Không tổ chức linh đình, chỉ đi đăng ký kết hôn xong thì mời bạn bè, bạn học ăn một bữa cơm.

Lớp trưởng lại uống say mèm, khóc bù lu bù loa, đòi dẫn chương trình ngay tại chỗ, ai kéo cũng không nổi.

Hôm đó không khí cực kỳ vui vẻ.

Dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, tôi với Tạ Sơ Ngôn cũng coi như có một đám cưới nhỏ, nhận được bao lời chúc thật lòng từ bạn bè.

Bạn thân níu tay áo Tạ Sơ Ngôn, ép anh thề phải đối xử tốt với tôi.

Mọi người cười đùa rộn rã.

Ngày hôm sau, tôi và Tạ Sơ Ngôn bắt đầu chuyến trăng mật.

Chúng tôi hẹn nhau, đi đến đâu cũng sẽ chụp thật nhiều ảnh, dán kín bức tường trong nhà.

Sau đó mấy năm, tụi tôi đi khắp mọi miền.

Núi sông hồ biển, sa mạc tuyết phủ, tất cả đều thành phong cảnh trong ảnh.

Hai vợ chồng trẻ trung dần trở nên chín chắn.

Rồi từng nếp nhăn nhỏ bò lên khóe mắt.

Giờ đã là 20 năm sau ngày cưới.

Tôi vừa ra khỏi bệnh viện, cầm trong tay kết quả khám “sức khỏe tốt”, nhìn bóng Tạ Sơ Ngôn đứng tựa xe đợi mình, thầm mong mình có thể khỏe mạnh bên anh đi hết hai mươi năm tiếp theo.

Phần ngoại (góc nhìn Tạ Sơ Ngôn lúc về già)

Năm Mạnh Đình Nguyệt qua đời, cô ấy đã là một bà lão nhỏ nhắn.

Một người suốt nửa đời hoạt bát khỏe mạnh, đến 69 tuổi bệnh tái phát, không chịu nổi lần hóa trị thứ ba, rời khỏi nhân gian.

Lúc đó Tạ Sơ Ngôn đã là một viện sĩ y học nổi tiếng.

Rất nhiều người đến chia buồn.

Ai cũng nói: “Bà ấy sống được 69 tuổi là thọ lắm rồi.”

“18 tuổi phát hiện ung thư máu mà sống tới 69, lời rồi còn gì.”

Ngay cả lúc sắp mất, Mạnh Đình Nguyệt còn nắm tay Tạ Sơ Ngôn, cười tươi an ủi anh.

“Tôi sống tới 69 tuổi, anh phải khen tôi giỏi đấy.”

“Tôi đi rồi, anh cứ cầm hồ sơ bệnh án của tôi đi viết luận văn, rảnh thì ra quảng trường nhảy với mấy bà khác. Ở với tôi bao năm rồi cũng chán rồi phải không?”

Tạ Sơ Ngôn chỉ nắm tay cô thật chặt, không nói gì.

Khi ấy y học đã tiến bộ hơn nhiều so với thời trẻ họ.

Nhưng những phương pháp chữa trị đó áp lên người 69 tuổi vẫn quá khắc nghiệt.

Điều trị bảo tồn là lựa chọn mà cả hai cùng quyết.

Vì vậy, khi ngày đó đến, Tạ Sơ Ngôn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Anh bình tĩnh lo hậu sự cho Mạnh Đình Nguyệt.

Quay về căn nhà trống trải.

Họ bên nhau hơn 40 năm, không có lấy một đứa con.

Ngôi nhà lập tức trở nên vắng lạnh, Tạ Sơ Ngôn nhất thời không quen nổi.

Anh không dọn đồ của Mạnh Đình Nguyệt.

Quần áo vẫn treo trong tủ.

Bàn chải vẫn đặt trên bồn rửa.

Chậu lan héo trên ban công vẫn được anh thay nước chăm sóc.

Bức tường dán ảnh—

Từ tấm ảnh trăng mật đầu tiên năm 28 tuổi, đến lúc 68 tuổi chụp cùng nhau ở vườn cổ Tô Châu, dày đặc hàng ngàn tấm, dán chặt trên tường.

Thỉnh thoảng Tạ Sơ Ngôn chỉ ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn vào bức tường đó.

Rồi đến giờ ăn lại đứng dậy ra chợ mua đồ, về nấu ăn.

Ban đầu sinh viên của anh rất lo, thường xuyên đến thăm.

Thầy và cô yêu nhau cả đời, họ sợ thầy không chịu nổi cú sốc.

Nhưng nửa năm trôi qua, Tạ Sơ Ngôn vẫn sống như thường.

Nhà cửa sạch bóng không hạt bụi.

Anh còn bắt đầu viết sách.

Ghi hết kiến thức cả đời mình vào đó.

Sinh viên dần dần yên tâm hơn.

Chớp mắt lại qua 5 năm.

Tạ Sơ Ngôn đã 74 tuổi.

Cảm nhẹ thôi mà ho cả nửa tháng.

Hôm đó là ngày kỷ niệm cưới của hai người.

Sinh viên biết anh muốn đi viếng cô, nên không đến làm phiền.

Tạ Sơ Ngôn dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉnh tề, còn dùng thuốc nhuộm tóc.

Trên đường đi, anh đặc biệt chọn một bó hồng.

Hoa vừa nở, còn vương chút sương mai.

Tạ Sơ Ngôn như thường lệ trước tiên ghé chào bác trông nghĩa trang, một ông lão hơn 70 tuổi.

Thấy Tạ Sơ Ngôn đến, bác cười híp mắt bắt chuyện: “Lão Tạ, lại đến nữa à?”

“Có nhận được thư của cô ấy không?”

Bác trông nghĩa trang lục lọi trong hòm thư một hồi rồi lắc đầu: “Năm nay không có.”

Tạ Sơ Ngôn gật đầu, đi thẳng vào trong.

Anh đến bên mộ của Mạnh Đình Nguyệt, đặt bó hồng trước bia rồi ngồi dựa vào đó.

Anh lấy từ trong áo ra một xấp thư vẫn còn nguyên vẹn.

Mỗi lá thư đều được bọc kín trong túi nhựa.

Không một góc nào bị quăn.

Đó là những bức thư mà Mạnh Đình Nguyệt đã nhờ bác trông nghĩa trang gửi cho Tạ Sơ Ngôn sau khi cô mất.

Mạnh Đình Nguyệt từng dặn bác: “Nếu anh ấy không đến thăm tôi, thì đừng đưa.”

“Tại sao?”

“Vì như vậy nghĩa là anh ấy đã bắt đầu cuộc sống mới rồi.”

“Còn nếu anh ấy cứ đến?”

“Thì hãy đưa cho anh ấy.”

Tạ Sơ Ngôn mở lá đầu tiên ra, dù nội dung đã thuộc lòng nhưng vẫn đọc từng chữ một.

“Tạ Sơ Ngôn! Nhớ tôi chết rồi hả?

Thôi đủ rồi, tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhớ lời hứa đi, phải sống cho tốt đấy. Mấy hôm trước sinh viên của anh còn đến tìm tôi than thở, nói mắc kẹt nghiên cứu.

Vì tương lai nhân loại, anh phải cố gắng nha. Với cả cái chậu lan của tôi nữa, chăm đàng hoàng vào.

Đông thì nhớ dời vào trong nhà, hè tránh nắng gắt, ít tưới kẻo úng rễ. Năm sau rảnh thì mang nó tới thăm tôi.”

Lá thứ hai, gửi năm thứ hai.

“Giỏi thật, chậu lan cũng bị anh nuôi sống. Đúng là thể chất thiên bẩm. Biết thế hồi xưa nuôi con cho rồi, để anh nâng như nâng trứng.

Giờ già rồi chẳng ai ở bên. Dạo này có để ý bà nào không, có thì kể tôi nghe, ở dưới này tôi hỏi thăm giúp cho.”

Trong xấp thư còn xen lẫn mấy lá lảm nhảm.

“Đột nhiên nhớ nồi lẩu thịt bò Tây Tạng mình ăn ở Cửu Trại Câu hồi năm 34, ngon muốn chết. Sớm biết đi thêm lần nữa rồi. Lần nữa nhé? Coi như vì tôi đi.”

“Hè này miền Nam vào mùa vải rồi, giống Quế vị ngon nhất, đặt vé máy bay đi nhé?”

“Á á á còn nhiều chỗ chưa đi xong, Giang Tây mới đi được nửa, tôi nhớ anh ăn cay siêu giỏi, giờ còn ăn được không?”

Tạ Sơ Ngôn vừa đọc vừa bật cười.

Anh tưởng tượng ra dáng vẻ Mạnh Đình Nguyệt nói mấy câu này.

Lảm nhảm y như khi còn sống.

Xấp thư nhanh chóng chỉ còn lại lá cuối cùng, là năm ngoái gửi.

“Anh lại đến? Sao năm nào cũng tới vậy, cuộc sống chán đến mức đó sao? Có ai rảnh rỗi đến mức ngồi nói chuyện với người chết không đấy, đại giáo sư.

Làm sao đây, tôi viết không nổi nữa rồi.

Tôi cứ sợ anh nổi hứng muốn xuống dưới này tìm tôi, nên mới lảm nhảm nhiều thế này. Đếm thử chắc hơn hai chục lá rồi.

Ha ha ha, tôi cá là anh sẽ không đọc được tới đây. Giờ chắc anh đã bắt đầu cuộc sống mới rồi nhỉ?

Chúc mừng nha! Nhưng nếu anh vẫn đọc được đến đây, được thôi, tôi thừa nhận tôi rất cảm động. Nhưng cũng đến đây thôi. Tạ Sơ Ngôn, tôi sẽ không viết nữa đâu.

Thật xin lỗi vì đã bỏ lại anh một mình. Nghĩ lại thì, ép anh cứ phải sống tiếp, thật quá đáng.

Mỗi người hiểu cuộc sống theo cách khác nhau. Tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh nữa.

Tôi không chúc anh sống lâu khỏe mạnh nữa. Tôi chúc anh mọi điều như ý, mãi mãi hạnh phúc.”

Tạ Sơ Ngôn đọc hết tất cả, lại cẩn thận bỏ chúng vào túi ni lông.

Mùa thu năm nay, anh thật sự không còn nhận được thêm lá thư nào từ Mạnh Đình Nguyệt nữa.

Có lẽ, anh cũng không còn cần chúng nữa.

Buổi tối, bác trông nghĩa trang uống chút rượu, ngủ quên mất.

Sau một đêm, ngoài trời phủ kín tuyết trắng.

Tuyết rơi cả đêm.

Bác cầm chổi, loạng choạng đi vào trong.

Đi ngang qua từng dãy “ngôi nhà nhỏ”, đến khúc rẽ, tầm nhìn bỗng mở ra.

Bác ợ rượu một cái, từ xa nhìn thấy một người dựa vào bia mộ.

Trên người phủ đầy tuyết trắng.

Anh co ro, trong lòng ôm thứ gì đó, im lìm như ngủ.

Bác đi đến gần, thấy lông mày người bạn già đã phủ một lớp sương.

Bác đưa tay, khẽ đẩy: “Này, lão Tạ.”

Tạ Sơ Ngôn nghiêng người đổ xuống.

Hưởng thọ 74 tuổi.

Sau năm năm chia xa, giữa trời tuyết lạnh buốt, Tạ Sơ Ngôn lờ mờ như nhìn thấy bóng Mạnh Đình Nguyệt.

Cô là một khối sáng ấm áp, đứng xa xa cười vẫy tay gọi anh.

Tạ Sơ Ngôn bước về phía cô.

Nắm chặt tay cô.

Gặp gỡ và tái ngộ giữa người với người, vốn là chuyện định mệnh.

Tạ Sơ Ngôn và Mạnh Đình Nguyệt sẽ ở bên nhau, chỉ là vấn đề sớm muộn.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương