Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Mau về mẹ nào, An An.” Mẹ không nói gì thêm, ôm tôi định rời đi.

Cha đưa ra đúng lúc đó, giọng vẫn lạnh lùng:

tôi cho. Không mấy cô sống kiểu gì, con gái thì mũm mĩm thế này, còn cô thì gầy trơ xương, không sợ một là trật cả lưng à?”

“Cha ơi, con không có mập mà!” Tôi nhấn mạnh.

nhấc thử tôi lên, hừ lạnh: “Đồ ăn mà cả nhà ăn đều đổ hết vào người con rồi ?”

Tôi quyết định không thèm nói chuyện .

Mẹ lặng lẽ đi bên cạnh, tôi và cha, ánh phức tạp.

Trong thang máy, cuối cùng cha cũng : “Giang Uyển, đó là cô nói một câu chia rồi lặng lẽ bỏ đi, rốt cuộc là vì sao?”

Mẹ cúi , không trả lời.

“Nếu thật sự không quan tâm tôi, sao sinh ra con chứ?”

Trước tôi xuất hiện những dòng bình luận lướt :

[Aaaaa cuối cùng nam cũng chịu miệng rồi! Nữ làm ơn, coi như vì tôi đi, chị cũng miệng nói đi không!]

[Tôi có một người bạn nói nếu hai người không hóa giải hiểu lầm, cô sẽ c.h.ế.t không nhắm đấy!]

[Là vì mẹ ném cho nữ trăm vạn rời xa đó! Đáng giận thật! Chứ nếu nữ tiền rồi thì tôi cũng chẳng tức thế này!]

[Còn cả vị hôn thê truyền thuyết của nam trước còn nhớ không? trôi rồi, nữ chắc tưởng vợ mất rồi! Nam , mau giải thích rõ ràng đi!]

[…]

Tôi chớp : “Cha ơi, cha kết hôn rồi ?”

Cánh đang tôi bỗng nâng lên, tôi bị nhấc bổng lên, đối mặt cha. Vẻ mặt rất bình tĩnh: “ dạy con nói xấu cha kiểu này ?”

“Cha ơi, cha chưa kết hôn là vì không thích cha ?” Tôi nghiêng : “Còn mẹ con có rất nhiều người theo đuổi đó.”

sao?” dường như liếc mẹ tôi một : “Nhiều người theo đuổi mà mẹ con cũng đâu có kết hôn đúng không?”

“Không giống mà!” Tôi nghiêm túc phản bác: “Mẹ con là không thích hết, còn cha là không thích cha.”

rồi, An An, đừng nói .” Mẹ đưa bịt miệng tôi .

7

Mẹ từ chối cha đưa hai mẹ con về.

Về khách sạn, mẹ đặt tôi ngồi lên ghế, không trầm ngâm bao lâu mới lên tiếng : “An An, sao con đó là cha con?”

Từ sau khi chỉ mình tôi thấy những dòng bình luận trên không trung, tôi dần không nhắc chuyện này người khác .

Tôi sợ mẹ lo.

Tôi cười ngọt ngào mẹ: “Mẹ ơi, trong ví của mẹ có ảnh cha.”

“……”

con có muốn nhận cha không?” Mẹ tôi.

Tôi lắc , rồi gật sau một lúc.

“Là sao cơ?”

“Con muốn mẹ.” Tôi nói nhỏ: “Nhưng mẹ thích cha, mà cha cũng thích mẹ.”

Mẹ im lặng, lát sau mới nói: “An An, tình cảm của người lớn không đơn giản đâu, con còn nhỏ, đừng lo chuyện của cha mẹ.”

“Nhưng mà mẹ ơi, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia , không phải như sao? Con thích bạn nào thì chơi bạn đó, ghét thì không chơi .”

Bình luận:

[Aaaa bảo bối thông minh quá, đúng là nói hộ lòng tôi luôn!]

[Tình yêu của cha mẹ trông cậy vào con rồi, bé con ơi!]

[Đúng đó đúng đó, ba mươi tuổi rồi, hai người còn muốn cứng miệng bao giờ?]

[…]

Công việc của mẹ rất bận, mẹ không đưa tôi ra ngoài , tôi ở trong khách sạn xem hoạt hình hoặc dùng máy tính bảng học.

Cho khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Mẹ từng nói rồi, không cửa cho người lạ.

ạ?” Tôi dè dặt .

“Là cha.” Giọng cha vang lên.

Tôi trèo lên vali cửa cho cha, cha đứng một mình ngoài hành lang, ánh đảo trong phòng trước, không vào ngay.

“Mẹ con đâu?”

“Mẹ đi làm rồi.”

Cha hơi nhíu mày, cúi xuống tôi một bên, sau đó dựng chiếc vali, rồi mới bước vào.

“Cha ơi, sao cha con và mẹ ở đây?”

“Chuyện của người lớn, con nít bớt tò mò.”

“Cha tìm mẹ ?”

“Không tìm mẹ con thì chẳng lẽ tìm con?” Ba nói.

“???”

Cha ngồi xuống ghế nhỏ trong phòng, tôi cũng ngồi xuống cạnh cha.

Hoạt hình vẫn đang phát, cha liếc một , đánh giá: “Trẻ con quá.”

Tôi lườm một : “Cha lớn rồi còn có thể trẻ con, con là trẻ con sao không ?”

“……”

Một lúc sau, cha tôi chăm chú, bỗng : “Mẹ con từng nhắc tới cha sao?”

“Có chứ, nói cha nóng tính.”

Cha cười khẩy: “ mà con vẫn nhận cha?”

“Vì mẹ bị bệnh rồi, con không chăm sóc mẹ, cũng không lo cho mình.”

Tôi cha đầy kỳ vọng: “Con không có tiền, nhưng cha là cha của con, cha phải nuôi con. Con có thể tiền của cha chữa bệnh cho mẹ.”

“Mẹ con bị bệnh à?” Cha nhíu mày: “Bệnh gì?”

Tôi lắc : “Không , nhưng dạo gần đây mẹ càng lúc càng gầy, ăn uống cũng ít.”

Cha nghe xong thì bực bội điện thoại ra gọi cho đó.

Tôi không hiểu.

khi mẹ tan làm về, quẹt thẻ cửa thấy tôi và cha đang chơi game thì giật mình: “Tần Diệm, sao ở đây?”

“Mẹ ơi!” Tôi lon ton chạy tới ôm chân mẹ.

Cha không nói gì, chau mày mẹ, đi tới bổng tôi lên một , rồi vòng ôm mẹ, định đi ra ngoài.

Tùy chỉnh
Danh sách chương