Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tố Uy Lam ngồi trước màn hình máy tính, từng con số, từng dòng email nhát d.a.o đ.â.m vào lòng cô. Cô rà soát lịch sử tín dụng của Hoàng Nam. khoản nợ khổng lồ, chồng chất. Con số cô choáng váng.
“ lại nhiều thế này?” Cô tự hỏi. Anh ta làm gì nợ nần ngập vậy?
cô mở email trao đổi giữa Hoàng Nam và Minh . Từng dòng chữ , lẽo và tàn nhẫn. Kế hoạch được vạch chi tiết, từ việc Minh ‘trẹo chân’, việc dụ cô đi lạc, việc tạo trường giả một vụ tai nạn trên núi… Tất cả chỉ để chiếm đoạt tài sản của cô bằng giả mạo giấy tờ.
“Giả mạo di chúc… ủy quyền…”
Cô lẩm bẩm, rẩy. sự thúc giục cô giấy tờ không phải là lo lắng, là muốn hợp thức hóa âm mưu bẩn thỉu của họ.
Tay cô lướt xuống. bức ảnh Minh gửi Hoàng Nam. Cô ta đang cười tươi, đi lại bình thường ở chân núi, hoàn toàn không có gì là trẹo chân nghiêm trọng. Có cả nhắn cô ta khoe khoang về “diễn xuất đạt giải Oscar” của mình.
“Diễn xuất ư?”
Tố Uy Lam siết chặt nắm tay. Khớp ngón tay trắng bệch. Nước không rơi, cảm giác cay đắng và phẫn nộ dâng lên tận cổ họng. lừa dối. phản bội. Bởi chính cô tưởng nhất. Bởi cô sắp kết hôn.
ngày sau đó là một cuộc chiến ngầm. Hoàng Nam và Minh nhận Tố Uy Lam không dễ dàng lừa. Cô từ chối bất cứ giấy tờ nào. Cô bắt giữ khoảng .
Họ bắt gia tăng áp lực.
– Uy Lam, em cứ khó hiểu thế? Anh chỉ muốn giúp em thôi ! Hay em không anh?
Hoàng Nam nói, lúc mềm mỏng, lúc tỏ giận dỗi, cố gắng cô cảm thấy tội lỗi.
Minh một cái bóng, luôn xuất ở khắp mọi nơi.
– Chị Uy Lam, chị có không được khỏe lắm. Có cần em ở lại chăm sóc không?
Cô ta giả vờ quan tâm, ánh lại liên tục dò xét, đánh giá thái độ của Tố Uy Lam. Họ cố gắng cắt đứt cô khỏi bạn bè, thân, cô cảm thấy cô lập.
– Em cứ khăng khăng giữ tiền làm gì? Phụ nữ nên dựa vào chồng chứ.
Hoàng Nam nói, bắt lộ khó chịu. Anh ta đang mất kiên nhẫn.
Tố Uy Lam nghe lời đó, chỉ thấy buồn nôn. Dựa vào anh ta? Dựa vào một kẻ phản bội, tàn nhẫn?
Tối hôm đó, Hoàng Nam nhà Tố Uy Lam, mang theo tập tài liệu ủy quyền. Anh ta nhất quyết muốn cô ngay lập tức.
– đi, Uy Lam. Chỉ là hình thức thôi . Anh sẽ lo mọi chuyện em.
Anh ta đặt bút vào tay cô.
– Tại tôi phải ?
Tố Uy Lam thẳng vào anh ta, bình thản .
– Em… em vậy? Em không anh ?
– Tôi không một kẻ sẵn sàng đẩy vị hôn thu của mình vào chỗ c.h.ế.t chỉ để cướp tài sản.
Tố Uy Lam buông bút xuống, nói sắc lẻm dao.
Hoàng Nam tái mặt. Anh ta đứng sững lại.
– Em… em nói gì vậy? Anh… anh lo em suýt chết!
– Lo tôi? Hay là sợ kế hoạch của anh thất bại?
Tố Uy Lam cười khẩy. Nụ cười đó không có chút ấm áp nào, chỉ có sự khinh miệt và đau đớn.
Hoàng Nam cô chằm chằm, ngụy trang trên mặt anh ta dần sụp đổ, thay vào đó là sự tức giận và hoảng loạn.
– Em… em biết…? Ai nói em? Con nhỏ Minh ? Hay… hay là cái gã bí ẩn trên núi?
Anh ta gần hét lên. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
*Leng keng*
Hoàng Nam giật mình quay lại. Tố Uy Lam cũng ngạc nhiên. Ai giờ này?
Cánh cửa mở một chậm rãi, không có ai đứng ngoài. , một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Minh Dạ.
Anh ta vẫn giữ ngoài lùng đó, sự xuất của anh ta trong căn nhà của cô, vào lúc này, cả Hoàng Nam và Tố Uy Lam đều sững sờ. Minh Dạ bước vào, ánh băng lướt qua Hoàng Nam, dừng lại trên Tố Uy Lam.
Hoàng Nam Minh Dạ, sợ hãi khó hiểu rõ trong anh ta. Có lẽ anh ta nhận thứ gì đó phi thường ở đàn ông này, thứ lý trí con không thể giải thích.
– Anh… anh là ai? anh lại ở đây?
Hoàng Nam lắp bắp.
Minh Dạ không trả lời Hoàng Nam. Anh ta chỉ Tố Uy Lam, tập tài liệu trên bàn, cuối cùng ánh trở lại gương mặt tái mét của Hoàng Nam.
– Khách của tôi… không thích làm phiền. Nhất là bởi kẻ… bẩn thỉu.
Minh Dạ trầm thấp, mang một áp lực vô hình Hoàng Nam lùi lại một bước. Từ “khách” và từ “bẩn thỉu” được nhấn nhá rất khẽ, lại đầy sức nặng.
– Khách? Khách gì cơ? Anh nói linh tinh gì vậy? Cút ngoài!
Hoàng Nam gào lên, cố gắng che giấu sự sợ hãi bằng thái độ hung hăng.
Minh Dạ chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười băng. Anh ta không nói thêm gì với Hoàng Nam, chỉ quay sang Tố Uy Lam.
– Cô đã có bằng chứng chứ?
Tố Uy Lam gật , tay vẫn còn siết chặt chiếc điện thoại có chứa ảnh và nhắn.
– Tốt. Gã này… và kẻ đồng lõa… sẽ được ‘xử lý’.
Minh Dạ nói, điệu thể đang nói về việc dọn dẹp một món đồ cũ.
– ‘Xử lý’ thế nào?
Tố Uy Lam hỏi lại. Hoàng Nam nghe vậy càng thêm hoảng loạn.
– Không cần cô bận tâm. Cô chỉ cần đảm bảo… mọi thứ được ‘kết thúc’ một triệt để. Ví dụ… một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện thừa nhận tội lỗi của hắn chẳng hạn?
Minh Dạ gợi ý, ánh lẽo Hoàng Nam, đang chờ đợi điều gì đó. Hoàng Nam ánh đó chằm chằm, mồ hôi bắt túa .
Minh Dạ gọi Tố Uy Lam là ‘khách của tôi’, gợi ý về mối liên hệ đặc biệt giữa cô và thế giới của anh ta.
Tố Uy Lam đã có đủ bằng chứng để đối , cô sẽ làm thế nào để lật tẩy Hoàng Nam và Minh một công khai?