Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện của Hạ Vọng: Mượn ánh sáng
1
Tôi luôn biết, mình không xứng với Cửu Thư.
Nhưng Cửu Thư không biết, ra lý do tôi bắt đầu con đường tuyển thủ eSports… là vì cô ấy.
Tôi là kết quả của một cuộc hôn nhân thất bại.
Cả bố mẹ ghét tôi.
Bố đi biển, mẹ tái hôn xây dựng gia đình mới.
Thi thoảng, họ xuất hiện vài phút để đưa chút tiền sinh hoạt.
Họ vứt tôi lại trong căn nhà cũ sát vách nhà Cửu Thư, như thể vứt đi một món đồ chơi lỗi thời.
Tôi chẳng có gì cả.
Cũng không biết chứng minh giá trị của mình với ai.
Cửu Thư thì khác.
Từ nhỏ, cô ấy đã là kiểu con nhà người ta mà thầy cô, phụ huynh quý: ngoan ngoãn, nghiêm túc, như một đóa sen trắng, trong trẻo thanh cao.
Bề ngoài dịu dàng, nhưng nội tâm lại đầy lĩnh.
Cô ấy luôn biết mình giỏi gì, muốn gì, trở thành ai — lúc cũng kiên định, hướng thẳng phía trước.
Cô ấy có tài năng chơi đàn, luôn đối xử tốt với mọi người.
Người xung quanh cô ấy tử tế, ủng hộ cô.
cạnh cô, tôi luôn thấy ti.
Vì tôi không có ước mơ. Cũng không có bố mẹ hiền hậu như cô ấy.
Ban đầu, tôi gắng hết sức mới có thể kiềm chế không bỏ chạy khi đứng cạnh cô.
Cô ấy rực rỡ đến mức — chỉ cần liếc nhìn cũng tôi chùn bước.
Thế nhưng, tôi lại không thể ngừng thích cô.
Một sinh vật sống trong bóng tối, dù biết là thiêu thân lao vào lửa… thì cũng không thể từ chối ánh sáng, không?
2
Có thể nói, thời thế tạo anh hùng — tôi có được con đường eSports.
Tôi liều mạng nắm lấy, bởi trong đầu tôi luôn văng vẳng một giọng nói mơ hồ:
“Đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi đủ tư cách đứng cạnh Cửu Thư.”
Cửu Thư không hề hay biết.
Trong mắt cô, dường như chỉ có cây đàn piano.
Thỉnh thoảng tôi thấy tức.
Trong tôi luôn có một thứ xung động khó kiềm, tôi muốn giành lấy cô khỏi tất cả mọi thứ khác.
Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, tôi sẽ lập tức tỉnh táo lại, trách mình vì bóng tối trong tim.
Vì Cửu Thư, tôi khổ luyện không ngừng, cuối cùng có cơ hội được thi đấu giải hạng hai.
Tôi không thể chờ thêm nữa.
Tôi quay Vân trấn, trèo tường vào trường, lao đến phòng đàn của cô để tỏ .
Gió lớn thổi , ép nghẹn cả lồng ngực.
Tấm rèm trắng tung bay, cô ngồi đàn, đang chơi “Clair de Lune”.
Cô ấy… nên là ánh trăng của tôi.
Nhưng ánh trăng dịu dàng quá mức, tôi quên — ra, cô chưa thuộc tôi.
3
Tôi cũng không rõ mình bắt đầu thay đổi từ khi .
Tôi trở thành tuyển thủ nổi tiếng, được hàng vạn người tung hô, reo hò vì pha xử lý.
Giới eSports là một lò nhuộm rực rỡ sắc màu.
Tôi tiếp xúc với rất nhiều người, trải nghiệm những xúc trước giờ chưa có.
Tiền bạc, danh tiếng, — như kho báu tràn đầy để tôi tiêu xài.
Tôi nhanh chóng chìm đắm.
Một đứa trẻ lớn lên không biết đến của cha mẹ — rất khó không bị những thứ làm lạc lối.
Tôi quên lý do ban đầu của mình.
Tôi dần thấy Cửu Thư bình thường.
Người cạnh rủ tôi đến những nơi trụy lạc.
Họ cười cợt:
“Đánh giải cực vậy mà, xả stress tí cũng chẳng sao.”
Tôi từ chối.
Nhưng sau khi từ chối, trong lại thấy đắc ý.
Tôi , Cửu Thư sẽ không biết được tôi vì cô ấy mà đã hy sinh nhiêu, từ chối nhiêu.
Không ai cô hơn tôi.
Nhưng cô như cũ — không thần tượng tôi, không khen ngợi tôi.
Tôi bắt đầu thấy bất mãn.
Không hiểu từ lúc , tôi chất đầy oán khí.
Tôi bắt đầu lạnh nhạt với cô, thử thách cô, muốn cô tôi hơn, khen tôi nhiều hơn.
Cửu Thư thì như chẳng nhận được gì.
Tôi không biết là điều gì tôi lúc tin — cô sẽ không giờ rời bỏ tôi.
Có thể là vì mối dài nhiều năm.
Cũng có thể là vì cô luôn dịu dàng nhún nhường.
Tôi bị ảo tưởng che mắt.
Tôi cố nói câu với Nhan Âm, lại cố để Cửu Thư thấy.
Tôi chờ cô bật khóc, nổi giận.
Như vậy tôi sẽ có lý do ôm cô vào , dỗ dành, hôn cô.
Nhưng tôi không ngờ — cô rời đi ngay lập tức.
4
Ban đầu, tôi định sau giải vô địch thế giới sẽ cầu hôn cô ấy.
Nhẫn tôi cũng đã chuẩn bị xong.
Tôi mình là đúng, với tư cách là bạn gái tôi, cô ấy nhất định có một màn xuất hiện lộng lẫy, rực rỡ nhất.
Giờ lại, tôi chưa quan tâm đến suy của cô ấy.
Tôi chẳng chỉ đang thỏa mãn sĩ diện thân, chỉ vì muốn mình động.
Tôi chỉ muốn phô bày với thiên hạ tôi cô ấy đến nhường .
Nhưng những điều tôi làm, có sự là cô ấy không?
5
Lúc Dưu Cửu Thư chặn tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là cô ấy đang giận dỗi.
Nhưng khi tôi gửi tin nhắn mà chỉ nhận lại dấu chấm than đỏ chót, tôi lần đầu tiên thấy hoảng loạn.
Sau hoảng loạn là cơn giận dữ kéo đến.
Tôi chìm trong ánh hào quang giả tạo của chính mình, cô ấy không có tư cách làm trái ý tôi, sớm đã quên ai là người đã cùng tôi đi đến hôm nay.
Hoặc có lẽ, tôi chỉ đang cố chối bỏ thân xưa—một kẻ nhếch nhác, bị người đời xem thường.
Vì thế, khi tôi tìm được cô ấy lần nữa, phản ứng đầu tiên là chất vấn.
Ánh mắt của Dưu Cửu Thư bình thản đến mức tôi sợ hãi.
Tôi nhận ra, có lẽ mình sự sắp cô ấy rồi.
Nhưng tôi không hiểu vì sao.
Tôi của hiện tại đã tốt hơn tôi của quá khứ gấp trăm lần, ngàn lần.
Cô ấy có thể chấp nhận tôi khi xưa, tại sao lại không thể chấp nhận tôi của bây giờ?
Tôi đập vỡ đèn, cố chấp không liên lạc với cô ấy, muốn cô ấy một bài học.
Tôi ra sức an ủi mình chỉ cần tôi giành được chức vô địch thế giới, cô ấy sẽ quay tôi.
Tôi lại sai rồi.
6
Hai trước khi xuất phát, tôi quay căn hộ chung của chúng tôi.
Tất cả những gì liên quan đến Dưu Cửu Thư đã bị mang đi sạch sẽ.
Thế nhưng, trong ngăn tủ thấp dưới tivi, tôi tìm thấy một hộp giấy cứng màu vàng kim.
là chiếc hộp đựng bộ sản phẩm chăm sóc da mà tôi mua tặng cô ấy bằng đồng lương đầu tiên.
Tôi chẳng để tâm, mở ra theo năng. Tay trượt một cái, mọi thứ trong rơi vãi đầy sàn.
Tất cả là ký ức của tôi cô ấy.
Những ký ức mà không hiểu vì sao tôi đã lãng quên.
Chiếc dây đỏ cô ấy tay đan, món đồ trang trí chúng tôi cùng mua, vé tàu hạng ghế cứng đi suốt một một đêm…
Hồi còn đội tuyển trẻ, có thời gian tôi nghèo đến mức chỉ ăn mì gói sống .
Lúc tuyệt vọng, tôi nhỏ giọng kể hình với cô ấy.
Cô ấy chỉ gật đầu, trầm ngâm, rồi chẳng lâu sau tôi nhận được chuyển khoản 500 tệ từ cô ấy.
Sau này tôi mới biết, cô ấy đi làm gia sư dạy đàn piano, cắt xén học phí tiền công để hỗ trợ tôi khi ấy.
Có năm trời đổ tuyết lớn, tôi đi tập huấn xa.
Vì quá nhớ tôi, cô ấy giấu gia đình, một mình bắt tàu suốt một một đêm đến tìm tôi.
Khi gặp tôi, mặt mũi tay chân cô ấy đỏ bừng vì lạnh, mắt ngân ngấn nước nói: “Lạnh quá…”
Tôi ôm lấy tay cô ấy nhét vào ngực, vừa thấy áy náy vừa thấy xót xa đến mức không nói nên lời.
sau, mẹ tôi đời.
Tuy không chăm sóc tôi nhiêu, nhưng tôi thấy đau .
Tôi không muốn Dưu Cửu Thư nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, miệng cứng không cô ấy đến gặp, cũng không nói cụ thể giờ tàu tôi .
Nhưng cô ấy lại lần mò từ bạn bè tôi để biết được lịch trình, biết tôi sẽ quá cảnh thành phố Hải thị.
Thế là hôm , cô ấy mua vé tàu chặng ngắn, từ bảy giờ sáng đã đứng chờ cửa soát vé khu chuyển tuyến trong ga, bám lấy lan can chờ tôi.
Cô ấy ra không biết chính xác lúc tôi sẽ đến.
Chỉ nghe nói hôm tôi sẽ đi .
Thế mà cô ấy mở to mắt, chăm chú dõi theo người bước cửa.
Cô ấy tin , chắc chắn sẽ nhận ra tôi.
Cuối cùng, cô ấy nhìn thấy tôi—khuôn mặt tiều tụy mỏi mệt.
Tôi vốn không muốn để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ như vậy.
Thế nhưng khi Dưu Cửu Thư nhận ra tôi, lao vào tôi như một chú thỏ nhỏ, tôi chẳng nói nên lời.
Tôi như khả năng nói, nước mắt tuôn ra như suối.
Lồng ngực nghẹn lại, tôi ôm lấy cô ấy, như một đứa trẻ vô dụng nhất trần đời, khóc òa lên.
Những giọt nước mắt không thể rơi lễ tang, lúc ấy vỡ òa.
Tôi hỏi:
“Em sao lại tới đây?”
Dưu Cửu Thư nhìn tôi, ánh mắt trong veo mà xinh đẹp.
“Em sợ anh không tìm được chỗ để khóc.”
Tôi nghẹn ngào, không thốt nổi lời .
Sao lại có người ngốc đến thế này?
Sao lại có người tốt đến như vậy?
Tôi… sao lại đánh một người như thế?
Hồi , rõ ràng tôi đã thề sẽ không giờ phụ cô ấy.
Tôi… tại sao lại quên rồi?
Tôi nhặt món đồ dưới sàn, ôm vào ngực.
Chợt thấy, mọi thứ trên đời này chẳng còn quan trọng nữa.
Ngoài Dưu Cửu Thư ra, tất cả không quan trọng.
Tôi đã không còn biết mình tiếp tục thi đấu vì điều gì nữa.
7
Đội tuyển sa thải tôi.
CLB cũ tiếc nuối tôi, vừa hận rèn sắt không thành thép, vừa công nhận năng lực của tôi nên giới thiệu tôi vào ban huấn luyện của một đội khác.
Từ nay chỉ làm việc phía sau hậu trường, không còn xuất hiện trước công chúng.
Tôi thường lén đến xem Dưu Cửu Thư.
Tôi rất cố gắng để vực dậy, muốn gom đủ dũng khí để thổ lộ lại với cô ấy.
Nhưng cô ấy sự giống như mặt trăng, mãi không đáp lại lời tôi.
Sau một buổi hòa nhạc, Dưu Cửu Thư nhận phỏng vấn.
Cái gã cộng sự lúc cũng cười người ta khó chịu của cô bỗng đi tới, ngồi cạnh tôi.
Hắn nói:
“Bất ngờ không?”
Tôi không muốn để tâm, nhưng trả lời:
“Bất ngờ gì cơ?”
Ánh mắt hắn rơi lên người Dưu Cửu Thư, mang theo ánh nhìn công khai đầy tán thưởng.
“Hạ Vọng à, đừng chỉ có cậu mới biết trẻ mà thành công.”
(Hoàn)