Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Câu nói vừa rồi của Chu Đình suýt nữa khiến CPU trong đầu tôi cháy khét lẹt.
Ý là sao?
Chẳng lẽ anh ta sớm đã biết tôi vốn không phải gái thục nữ yếu đuối?
nếu biết, sao anh ta chưa từng vạch trần tôi?
Lẽ lời bạn thân tôi nói là thật, mấy người có tiền như Chu Đình là mê mẩn chim hoàng yến có cá tính?
Vậy sau này tôi nên tiếp tục giả vờ hay thôi khỏi giả?
Haizz, kiếm tiền đúng là việc khó, ăn cứt cũng chẳng dễ nuốt.
Rốt cuộc nên duy trì hình tượng gì mới đúng?
Mang theo một bụng rối như tơ vò, tôi mơ màng chìm giấc ngủ.
Trong mơ lại quay về khoảnh khắc đầu gặp Chu Đình.
Rất… máu chó chuẩn mô-típ Mary Sue.
Khi đó tôi là một viên nghèo khổ đang học ở một trường đại học trọng điểm, sống nhờ các công việc làm thêm đủ để kiếm học phí hoạt.
Một may mắn trúng số giẫm phải phân chó, tôi nhận được công việc dạy kèm cho một nhóc học trong khu biệt thự giàu.
Đang khát , tôi được nhóc học cho phép nên đi xuống bếp rót .
Trên đường đi, nhìn mấy bức tranh cổ trị giá tám số treo đầy tường, tôi suýt chảy miếng vì ghen tỵ với giới giàu.
Chỗ đó mà bán đi, gọi được cả rổ nam vũ công về múa thoát y.
Đang vừa đi vừa mơ mộng thì đụng trúng Chu Đình.
Anh ta đang cầm ly đứng thư thái một góc, tư thế lười biếng, sườn mặt đẹp như tranh vẽ, cứ như bước ra từ phòng triển lãm.
Nghe tiếng bước chân tôi, anh ta lười biếng ngước mắt nhìn:
“Gia sư của em trai tôi?”
Tôi lập tức nuốt miếng, hoảng hốt gật đầu lia lịa:
“Vâng, chào anh.”
Anh ta hừ nhẹ một tiếng rồi cúi mắt xuống.
Lạnh lùng cao ngạo khỏi bàn.
Tôi rót xong ly cũng không dám hó hé thêm câu .
Lúc tôi dạy xong cho cậu nhóc rồi ra cổng bắt xe về trường, một chiếc siêu xe đột dừng lại bên cạnh.
Ánh mắt tôi mơ hồ nhìn đôi mắt đen sâu hun hút của người ngồi ghế lái – là Chu Đình.
“Cô giáo , tôi đưa em về.”
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh ta, ma xui quỷ khiến thế lại đồng ý.
9
Sau đó, mỗi tôi đến dạy kèm, Chu Đình đều có mặt ở . Lúc về còn “lịch ” đưa tôi về tận trường.
Lâu dần, tôi bắt đầu … ổng có bệnh thật rồi.
Rảnh rỗi không có việc gì mà cứ bám lấy tôi làm gì?
Tất tôi có chút tự biết thân biết phận, chẳng dám nghĩ quá đà rằng thái tử gia như anh ta lại để mắt tới tôi – nhóc nghèo rớt mồng tơi.
Dù sao thì tự giác luôn là phẩm chất truyền thống quý báu nhất của tôi.
Cho đến một ngày nọ, trên đường về ký túc xá, tôi Chu Đình không may đụng phải đám chủ nợ.
Đó là mấy người cho bố tôi vay tiền trước khi ông mất, bây giờ cứ bám riết lấy tôi bắt phải “ gái nợ thay cha”.
Cái mô típ này mà đưa manhwa Hàn cũng đủ kéo dài cả trăm chap.
Tuy tôi da mặt dày thật đấy, cũng không muốn để Chu Đình mình thảm hại đến vậy, bèn bối rối bảo anh ta đi trước.
Không ngờ Chu Đình lại ngước cằm, mắt hờ hững nhìn đám người :
“Đến đòi tiền ?”
“Mày là ai? Mày nổi thì , không thì cút. Không thì tao xử cả mày luôn!”
Tôi càng hoảng, vội vàng đẩy Chu Đình ra, lại anh ta nắm lấy tay.
Bàn tay anh ta lớn, lòng bàn tay ấm nóng.
“Bao nhiêu?”
Chu Đình hỏi.
“Gần trăm triệu.”
Anh ta thản lấy điện thoại, chuyển khoản thẳng.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đám chủ nợ đã vui vẻ rút lui.
Tôi đứng đó, lòng trăm mối ngổn ngang nhìn Chu Đình:
“Cảm ơn anh, Chu tiên .”
Chu Đình buông tay tôi ra, chậm rãi đáp:
“ , số tiền đó em không cần .”
“Tất , anh cũng không giúp không. Anh cần em làm bạn gái anh.”
“Mẹ anh suốt ngày hối cưới, có em thì bà ấy mới yên tâm được.”
Câu đó… sao nghe có gì đó sai sai nhỉ?
Tôi mím môi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
mà… dù nghèo, tôi còn lòng tự trọng. Tôi nhất quyết phải lại số tiền đó.
Chu Đình cũng chẳng nói nhiều, đưa thẳng cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở ra xem.
【… Trong thời gian nợ, mối quan hệ tình cảm giữa cô anh Chu Đình không được tùy tiện chấm dứt, không được ảnh hưởng đến các hoạt động yêu đương…】
Tôi không đọc tiếp nữa, cúi đầu ký đại.
Từ đó bắt đầu cuộc đời làm chim hoàng yến.
Chu Đình nhận thì có nhận thật, mỗi tháng lại chuyển cho tôi một triệu, gọi là “tiền tiêu vặt”.
Trong mắt tôi, gọi vậy nghe nó… phi pháp một thanh lịch.
Nhờ số tiền đó, từ khách quen của chợ đầu mối, tôi hóa thân thành phú bà tài tự do.
Cùng lúc, tôi cũng giấu đi những suy nghĩ lộn xộn, tính lầy lội, cam tâm tình nguyện làm bạn gái hờ của thái tử gia đất Bắc Kinh.
Giúp anh ta ứng phó với cha mẹ, chắn đường lũ hồ ly tinh nhảy bổ .
Biết điều, biết ý, biết nghe lời.
Cứ thế, suốt năm năm.
Đến mức đôi khi, tôi thật đã nghĩ mình là bạn gái thật mà anh ta yêu sâu sắc.
10
Sau cố ở quán bar, tôi Chu Đình tương tác với nhau chẳng thay đổi gì rõ rệt.
tôi lại mơ hồ cảm … hình như anh ta bắt đầu “lên sóng” một mờ ám rồi.
Trước hiếm khi dẫn tôi tới mấy nơi như bar hay club, vậy mà dạo gần đây hễ có tụ họp là anh ta dắt tôi đi đàng hoàng, công khai chủ.
Bề ngoài thì cứ nhàn nhã phơi phới, ra vẻ thản như gió thoảng mây trôi, vậy mà dưới bàn thì cứ lén nghịch tay tôi mãi không buông — vừa lả lơi vừa thân mật.
Số thức đêm tăng theo cấp số nhân, đến mức tôi suýt phải lên mạng đặt nguyên thùng thuốc bổ thận về tích trữ.
Những hành động thất đức này của Chu Đình khiến đầu tôi như cá mắc cạn, ngơ ngác không hiểu mô tê gì.
Không phải anh ta sắp đính hôn rồi sao?
Sao ngày cũng bám dính lấy tôi vậy?
Cái vị “vợ chưa cưới thức” … thần kinh thép vậy luôn à?
Tôi ôm gối, trằn trọc mãi chẳng hiểu nổi.
Lúc Chu Đình vừa nằm xuống, còn đang ôm ấp tôi thì đột anh ta lười nhác pha chút mơ hồ cất lên:
“ , tháng sau đi đảo chơi với anh nhé. Đám Hạo tử cũng đi.”
Tôi ngơ ngác:
“Hả??”
Chu Đình vừa mơn trớn vành tai tôi, vừa hỏi:
“Sao? Không muốn đi à?”
Nghe anh ta có gì đó không vui, tôi vội vàng gật đầu:
“Muốn chứ muốn chứ! Em lúc cũng rảnh!”
“Ừ, đi chơi vui là được rồi.”
Tôi nghĩ cũng là chuyến nghỉ dưỡng thông thường với đám cậu ấm cô chiêu giàu nên không bận tâm nhiều.
Còn vờ ngoan ngoãn hôn nhẹ lên má Chu Đình một cái rồi mới nhắm mắt ngủ thiếp đi vì quá mệt.
là trong giấc ngủ, tôi cứ cảm có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tôi.
Ngứa ngứa, ngứa đến mức tôi lầm bầm một tiếng.
Rồi lại vô thức cọ cọ lồng ngực người bên cạnh.
Ngay sau đó, liền ôm chặt đến không thoát nổi.
11
Ngay khi tôi vừa bắt đầu chậm rãi thu dọn hành lý để chuẩn đi nghỉ dưỡng ở hòn đảo, thì một ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hôm đó tôi đang ngồi đợi Chu Đình đến ăn ở hàng, thì có một cô gái xách chiếc túi Hermès bản giới hạn cực đắt đỏ bước thẳng đến ngồi xuống đối diện tôi, thần thái cao ngạo khỏi nói.
Tôi đang ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ thì sững cả người.
Chị gái này là ai? nhầm bàn rồi hả?
Cô ta lạnh lùng liếc tôi vài , ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, miệng nhếch lên như sắp gãy lông mi giả đến nơi.
“Cô là phải không? Tôi là vị hôn thê của Chu Đình. Hôm nay tôi muốn nói với cô một chút.”
Tôi sững người.
Hôn thê của Chu Đình…?
“Tôi với cô thì có gì để nói?”
Cô ta cười khẩy:
“Rất đơn giản, rời xa Chu Đình. Cô muốn gì, tôi cũng có thể cho.
Cô cứ thoải mái ghi số lên tấm séc này. Cần , cứ chọn. cần cô biết điều rút lui, tôi sẽ không truy cứu quá khứ.”
Tôi “cạch” một tiếng đặt ly xuống bàn, khẽ thở dài.
Các chị em ơi, ai hiểu được nỗi lòng này chứ?
Tôi đã chờ ngày hôm nay bao lâu rồi đâu…
Quy trình đổi séc lấy tiền tôi thuộc đến mức nhắm mắt cũng làm được, cuối cùng cũng có vị thần tài tìm đến cửa.
Thế là tôi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ nịnh bợ:
“Thật … muốn bao nhiêu được bấy nhiêu à?”
“Hả?”
Cô ta tôi quay xe đột ngột làm sững người, rất nhanh lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo khinh khỉnh gật đầu:
“Tất .”
Tôi mừng rỡ:
“Vậy thì tôi——”
“Cô muốn làm gì?”
Một nói trầm lạnh cắt ngang vang lên bên bàn, khiến tôi lập tức cứng đờ.
12
Tôi thật phục tôi rồi.
Tại sao mỗi tôi vừa định làm gì khuất tất, là Chu Đình lại lập tức xuất hiện như được cài sẵn GPS trong người tôi vậy?
Lúc này là lúc tử, tôi phải bật chế độ tồn khẩn cấp.
Tôi liền đổi , hùng hồn nhìn thẳng người phụ nữ :
“Dù cô có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không dao động, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa Chu Đình.
Cô không cần đến tìm tôi nữa, tôi không phải loại gái hám tiền giả tạo.
Tôi yêu Chu Đình! Anh ấy là đức tin của tôi!”
Người phụ nữ tôi dọa đến há hốc miệng.
như có người cầm dao rạch mông cô ta rồi bắt cô ta đứng nghiêm — đúng mở rộng tầm mắt.
Tôi ngay sau đó quay đầu nhìn Chu Đình, ánh mắt long lanh lấy lòng, nếu lúc đó sau lưng tôi có cái đuôi, chắn đã quẫy thành chong chóng.
Phong chó săn bộc lộ không sót chút .
Chu Đình liếc nhìn tôi, khóe môi hơi cong, ánh mắt khó đoán là vui hay giận.
Anh ta đưa tay đặt lên sau gáy tôi, ngay trước mặt người phụ nữ , còn tiện tay nhéo nhéo má tôi.
Sau đó mới quay sang nhìn đối phương, lạnh tanh:
“Cô Vương, cô là vị hôn thê của tôi, tôi đã từng biết à?”
“Chu Đình, ba mẹ hai bên đã bàn bạc với nhau rồi còn gì!”
“Bàn trong mơ ?”
Chu Đình cười khẩy, đầy giễu cợt.
Ơ?
Vậy là… đính hôn với cô này là giả?
rồi Chu Đình kéo tay tôi đang ngẩn ngơ đứng dậy, thong dong nói thêm một câu:
“Nếu cô thật mong chờ tiệc đính hôn của tôi như thế, tháng sau tôi sẽ gửi thiệp mời.”
Mi mắt tôi khẽ run lên.
Thì ra, hôn thê của anh ấy là thật…
là — không phải cô gái này.