Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Tôi rụt , lặng lẽ theo sau Chu Đình — lạnh như tiền — lên máy bay riêng.
Cậu trai vui tính ban nãy nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng giải rối rít:
“Chị dâu! Lúc nãy em đùa thôi mà!
Em là bạn nối khố của anh Đình, tên Tiểu Khải, mới về nước không lâu. Em quen nói đùa, chị đừng hiểu lầm nhé!”
Tôi len lén liếc sang Chu Đình — anh ta đen như đáy nồi — lập tức gật đầu như gà mổ thóc:
“Em hiểu, em hiểu.”
Tiểu Khải thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu hiểu là tốt rồi, không mấy ngày nữa lúc hai người làm lễ đính——”
“Lắm mồm?”
Chu Đình bỗng giơ chân đá một phát, cắt phăng nói của Tiểu Khải.
Tiểu Khải “á” một , nhìn Chu Đình đầy ngơ ngác, sau đó lại cười gian hơn:
“Em hiểu mà, hề hề.”
Nói rồi nhanh chóng lỉnh đi chọc phá đám con nhà giàu khác.
Tôi vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì.
Nhưng giờ không phải lúc thắc mắc.
Tôi nhanh chóng quay sang dỗ dành vị thái tử gia bên cạnh.
Ánh mắt sửng sốt khi nãy của tôi thể nào cũng khiến Chu Đình khó chịu rồi.
Sắp chia tay đến nơi rồi, chẳng thể mọi chuyện kết thúc bằng một cuộc cãi vã được.
Dù gì… tôi cũng anh ta.
Ngay từ lần đầu gặp bếp nhà anh ấy, tôi — một con nghiện sắc chính hiệu — đã trúng sét ái .
Nên khi sau này được anh ta bao nuôi, tôi cũng chẳng hề phản kháng.
Tôi từng mơ mộng một cái kết tích như trong truyện: bạn giả rồi thành người thật.
Nhưng bây giờ, nhìn có vẻ… là tôi đa đơn phương.
Ngực tôi chua chát, cố lấy can đảm nắm lấy tay Chu Đình.
Tay tôi mang theo thầm kín trong , mang theo một giấc mơ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
Chu Đình thoạt đầu vẫn cau mày, nhưng nét dần dịu xuống, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
Anh khẽ nghiêng đầu, cúi xuống hôn tôi một cái.
“Tiểu , em ngốc thật đấy.”
Giọng anh mềm đến khiến tôi thêm buồn bã.
Phải rồi… tôi chính là con ngốc đang đi người bao nuôi .
19
Đến đảo rồi, Chu Đình bận tới chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi cũng không muốn làm phiền, lặng lẽ ru rú trong khách sạn.
Tâm trạng tụt dốc không phanh.
Thậm chí tôi còn muốn mở hai chai rượu ra làm “liều thuốc tăng dũng khí”, đợi lúc Chu Đình cầu hôn rồi tôi sẽ xông lên phá lễ luôn cho nóng.
Dù sao… cũng là nghĩ thế thôi.
Một tối nọ, tôi chờ mãi cũng không thấy Chu Đình quay về.
Lúc ngẩn người nhìn ra ngoài qua cửa kính lớn trong phòng, tôi thấy có người đang bày biện thứ gì đó như chuẩn bị nghi thức lãng mạn trên bãi biển.
Ồ hô, lại có người chuẩn bị cầu hôn à?
Thời buổi gì mà ai cũng kéo nhau ra đảo tỏ thế này?
Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.
Là tin nhắn từ Chu Đình: 【Tiểu , đến bãi biển.】
Tôi hơi mơ hồ, nhưng vẫn ngoãn xuống tầng rồi đi ra phía bãi cát.
Không hiểu hôm nay sao lại vớ được vận đào hoa gì, mà dọc đường có chục trai đẹp lần lượt đến tặng hoa hồng cho tôi.
Ai cũng cười thân thiện, cười mà ánh mắt như có ý trêu chọc.
Ban đầu tôi ngơ ngác, nhưng đi, tôi lại đập nhanh, mạnh.
Cảnh tượng này…
Hình như là… có người cố ý sắp đặt.
Trong phim truyền hình cũng từng có cảnh thế này — nữ chính cuối cùng được nam chính cầu hôn.
Và rồi, như sét đánh ngang đầu, một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi.
Một ý nghĩ điên đến … tôi không dám nghĩ đến lần thứ hai.
20
Tôi mơ mơ hồ hồ ra bãi biển, thấy Chu Đình đang đứng trong khu vực trang trí lãng mạn mà lúc nãy tôi nhìn thấy từ cửa kính tầng cao.
Anh đứng tắp, dáng người cao ráo, đẹp trai đến muốn phạm pháp.
Xung quanh là đám bạn thân thiết của anh.
ra… thật sự là Chu Đình cầu hôn.
Lúc này, Chu Đình — ánh mắt vẫn luôn dõi theo tôi — giơ tay vẫy, y như vẫy gọi cún con.
Anh nói:
“Tiểu , lại đây.”
Tôi mím môi, rón rén từng đi về phía anh.
“Chu Đình——”
Anh lại ngắt lời tôi, giọng khàn khàn, ánh mắt sáng lên:
“Tiểu , em cũng đoán được rồi.
Từ lúc lần đầu tiên gặp em trong bếp nhà anh, đến nay đã 5 năm. 5 năm bên nhau, 5 năm đương, anh muốn cùng em đi thêm vài chục năm nữa.
Đã đến lúc đổi tên mối quan hệ của chúng ta rồi.”
Trong ánh mắt ngơ ngác của tôi, Chu Đình quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương 10 carat chói lóa, suýt nữa làm tôi lóa mắt đến mù luôn.
Sau đó, anh nói:
“Tiểu , lấy anh nhé.”
!!
??
Tôi đơ người.
Đơ toàn tập.
Cảm giác như có một quả bom nguyên tử vừa rơi vào đầu tôi, nổ tung ra ánh sáng, khiến tôi ù tai hoa mắt, não bộ bùng cháy như pháo hoa đêm giao thừa.
Chu Đình đang…
Cầu hôn tôi?!
Người anh muốn cầu hôn, thật sự là tôi?!
tôi đập dồn dập như vừa chạy marathon.
Nhìn ánh mắt căng mà nghiêm túc của Chu Đình, nhìn đám bạn xung quanh đang cười rộ lên vũ, mãi một lúc tôi mới lấy lại được giọng, run run lẩm bẩm:
“Không ngờ thời nay hoàng yến cũng có thể được lên chức thiệt…”
đó vừa dứt, bầu không khí xung quanh bỗng… chết lặng.
Tôi có thể thấy rõ gương Chu Đình từ căng → đơ người → rối loạn → vỡ trận.
Tốc độ biến hóa nhanh như gắn cơ phản lực.
Cuối cùng, anh cười.
Cười kiểu… tức muốn nghẹn chết.
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:
“ hoàng yến là cái chuyện quái quỷ gì hả??”
Tôi rụt lí nhí:
“… chẳng phải tụi từng là mối quan hệ kiểu đó sao? Còn ký hợp đồng, giờ anh cầu hôn em thành công rồi, em coi như là ‘ hoàng yến lật lên làm vợ chủ’ đó mà…”
Chu Đình hít sâu một hơi, hình như đang cố kiềm chế ý muốn bóp tôi tại chỗ.
Tôi cảm giác được hình không ổn, rụt rè hỏi:
“Chẳng… chẳng lẽ không phải vậy?”
Chu Đình đứng dậy, không nói một lời liền đeo luôn chiếc nhẫn to đùng ấy vào tay tôi.
Anh cười khẩy, lạnh tanh:
“Cái trí tưởng tượng của em lúc nào cũng khiến người ta không kịp trở tay.”
“Anh chưa từng xem em là hoàng yến gì .
Từ ngày đầu nhau, anh đã coi em là bạn của .
Cái hợp đồng đó là vì muốn giữ thể diện cho em, không món nợ đó làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta.”
Chu Đình dù đen như đáy nồi, nhưng từng lời nói đều rõ ràng rành mạch.
Tôi mở to mắt, không thể tin nổi.
Hóa ra, tôi sợ thân phận mà luôn giấu nhẹm cảm xúc thật, còn anh lại luôn xem tôi là người thật sự.
Trong cười rộ của đám bạn xung quanh, Chu Đình nghiêng người ôm lấy tôi vào .
Anh ghé sát tai tôi, cười như không cười:
“Nhưng nếu em đã cái kiểu ‘quan hệ bao nuôi’, vậy thử luôn đi.”
Tôi giật , thắt lưng đau nhói:
“Chồng ơi… anh em giải đã!”
“Cách xưng hô giữ nguyên. Giải … bác bỏ.”
Tôi bĩu môi một cái, nhưng rồi vẫn hạnh phúc rúc vào vòng tay anh.
Hóa ra… tất đều có dấu hiệu từ trước.
Chu Đình — một người đàn ông luôn tỏ ra lạnh lùng — từng chủ đưa tôi về, thay tôi trả nợ, đặt ảnh chụp chung bàn làm việc, âm thầm gọi điện đặt nhẫn cầu hôn, giả vờ vô rủ tôi đi nghỉ đảo…
Anh biết rõ tôi có bao nhiêu nhây nhô, ngốc nghếch, vẫn luôn bao dung mà mỉm cười với tôi.
Tôi ôm chặt lấy anh, vui đến trái muốn nổ tung:
“Chu Đình, em muốn nói cho anh một bí mật.”
“Gì vậy?”
“Thật ra… ngay từ hôm đó, trong căn bếp nhà anh, em cũng đã rung rồi.”
Nói xong, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt của Chu Đình, lập tức pháo hoa rực rỡ nổ tung — đẹp đến ngẩn ngơ.
-Hoàn Chính Văn-
[Chu Đình – Ngoại truyện]
Tôi đã không biết bao nhiêu lần hồi tưởng về lần đầu tiên gặp Tiểu .
Là trong căn bếp nhà tôi.
Khi đó tôi vừa kết thúc chuỗi ngày làm việc liên tục đến mệt rã rời vì công ty.
Rồi tôi nghe thấy phía sau truyền đến chân lạ.
Kèm theo đó là một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Haizz, nếu em mang bức tranh này đi bán, chắn sẽ trở thành hội viên VIP hàng đầu hội quán Bạch Mã luôn nhỉ?”
Tôi: “…”
Suýt nữa bị sặc nước.
Dằn lại ý cười trong , tôi ngẩng đầu nhìn.
Thấy một cô dịu dàng đang đứng đó.
Cô ấy trắng trẻo thanh tú, mái tóc đen mềm mại ngoãn rũ trên vai.
Mà ngay khi thấy tôi, ánh mắt cô ấy rõ ràng khựng lại.
Liên tưởng tới việc mấy hôm trước mẹ tôi nói muốn tìm gia sư cho em trai, tôi tiện miệng hỏi:
“Gia sư của em trai tôi?”
“Vâng, chào anh.”
Cô ấy ngoãn gật đầu, tay nắm chặt vạt áo, chẳng còn vẻ gì của người vừa định ôm tranh đi bán làm hội viên gì đó.
Tôi khẽ “ừ” một , cúi mắt giấu đi ý cười.
Tch, trông thật đấy, mà tính cách cũng thú vị ra trò.
Thú vị đến … tôi bỗng nhiên muốn tìm hiểu thêm một chút.
Và rồi, tôi chủ đưa cô ấy về trường.
Một lần, rồi nhiều lần.
Cô ấy như một nhành cây mắc cỡ, tôi trêu cô ấy một cái là lập tức rụt lại, giả vờ hiền.
Lâu lâu còn buột miệng nói ra mấy trời, sau đó lại hốt hoảng che miệng ngụy biện.
Có lần vì đưa cô ấy về mà tôi cho bạn leo cây.
Thằng bạn gọi điện trách móc: “Đình ca, dạo này anh bận gì mà tiệc tùng cũng không thèm đến nữa?”
“Tôi bận đưa gia sư của em tôi về.”
“Anh rảnh quá rồi đấy, không phải là ý cô giáo nhỏ đó rồi chứ?”
Tôi nhìn dáng người đang lững thững đi tới, nhàn nhạt đáp:
“ là thế.”
là tôi đã cô ấy mất rồi.
Nên lúc cô ấy bị chặn đòi nợ, tôi lập tức ra trả thay.
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi thấy khẽ rung , không nhịn được mà nói hết những điều trong :
“Tiểu , số tiền này không cần trả lại.
Tất nhiên, anh không giúp không. Anh muốn em làm bạn anh.
Vừa hay mẹ anh cứ giục cưới suốt, có em bà sẽ vui lắm.”
Dù sao cô ấy thế này, mẹ tôi nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ .
Cô ấy ngẩn người, rồi gật đầu đồng ý. Nhưng vẫn cố chấp muốn trả tiền cho tôi.
Tôi không muốn tổn thương tự trọng của cô ấy, bèn kêu trợ lý soạn đại một bản hợp đồng , món nợ đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi chẳng buồn đọc, ký luôn. Cô ấy cũng ký.
Vậy là vui vẻ đôi bên.
Sau đó cô ấy bắt đầu trả tiền từng chút, tôi lại chuyển khoản cho cô ấy gấp đôi.
Tôi vẫn luôn cho rằng chúng tôi đang nhau một cách thật .
Cho đến khi tôi bí mật lên kế hoạch cầu hôn rồi tổ chức lễ đính hôn hòn đảo, cô ấy lại ngẩn tò te.
Rồi lắp bắp nói một :
“Không ngờ thời nay hoàng yến cũng có thể lên làm chính thất…”
“…”
Tôi tức đến bật cười.
Hóa ra tôi coi cô ấy là bạn , còn cô ấy…
Lúc đầu tưởng tôi là gay.
Sau đó lại coi tôi là “ông chủ bao nuôi”.
Tư duy của cô ấy có thể khiến người ta vỡ ruột vì nghẹn, vừa tức vừa buồn cười.
Trong trêu chọc ầm ĩ của đám bạn, tôi vừa tức vừa bật cười, ôm lấy cô đang xấu hổ đến phát khóc kia.
Sáng hôm sau tôi kéo cô ấy đến Cục Dân chính.
Cho cô ấy tận mắt nhìn thấy một thứ.
Đó là — trái thật của tôi.
— Hoàn.