Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hạ Linh thay đổi, ta cắn môi rồi cuối không gì nữa.
Tôi vốn tưởng lần này thể chứng kiến cảnh Hạ Linh và chó cắn chó nhưng không ngờ hai người họ làm lành với nhau.
Tò mò, tôi tìm người hỏi thăm tin , tìm bạn phòng cũ của Lục Minh Trạch.
Vừa nghe tôi nhắc Lục Minh Trạch, đối phương lập thao thao bất tuyệt kể hết mọi .
Tên đó đúng là một kẻ kỳ quặc. Hóa lý do Lục Minh Trạch trốn của tôi cũng là bởi vì cậu bạn người bị hại này.
Lục Minh Trạch ngủ trên, cậu bạn này xui xẻo phải ngủ dưới.
Bình thường Lục Minh Trạch đã những thói quen ghê tởm nhưng cậu bạn nghĩ đều là bạn phòng với nhau nên cố nhịn. Khi Lục Minh Trạch quá đáng quá, cậu ta cũng từng góp ý vài lần.
Thái độ của Lục Minh Trạch lúc đó vẫn tốt, nên cậu ta cũng không muốn làm mối quan hệ trở nên quá căng thẳng.
Cho ngày hôm đó, cậu ta vừa nằm xuống , nghiêng đầu ngủ một lúc đột nhiên một thứ gì đó ướt nhẹp rơi thẳng xuống mặt cậu ta.
Cậu ta giơ tay lên sờ thử, không ngờ đó là một bãi đờm.
Cậu ta lập vừa ghê tởm vừa giận dữ, túm lấy Lục Minh Trạch kéo xuống rồi cho một trận.
Nếu không phải trưởng phòng kéo can ngăn lúc đó cậu ta đã c.h.ế.t người rồi.
Cậu ta nghiến răng cảnh cáo Lục Minh Trạch rằng, này gặp lần nào lần đó, nếu chịu đòn cứ ở đó.
Kể từ ngày đó, Lục Minh Trạch cuốn gói chạy mất, nghe dọn sang ở với bạn gái.
Tôi tính toán thời gian, thấy trùng khớp với khoảng thời gian tôi phát hiện ta trốn trong nữ.
Nam sinh kia nghe Lục Minh Trạch chuyển phòng nữ của chúng tôi, cậu ta lập gửi tin nhắn thoại tới: “Là người đồng cảnh ngộ cả thôi.”
Tôi nhanh chóng đáp : “ ta chui tôi dọn đi luôn rồi.”
Đối phương trả lời ngay:
“May mà cậu chuyển đi đấy. Cái thằng khốn đó không lây từ đâu một đống bệnh, trong tôi mấy người bị vạ lây rồi đó.”
Tôi và cậu ta trao đổi danh tính, cậu ta tên là Tiêu Chi An.
đó, tôi tiếp tục theo dõi sát sao động tĩnh của Hạ Linh và . Tôi tuyệt đối không muốn hai kẻ đó thân thiết như chị em, nếu không cái c.h.ế.t của tôi ở kiếp trước chẳng phải là uổng phí sao?
Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu tôi đã nhìn thấy Hạ Linh một phòng khám phụ khoa nhỏ.
Những nơi như vậy chỉ cần bỏ một chút tiền là thể mua thông tin bệnh án của bệnh nhân.
Tôi lập lấy một phần tài liệu, làm mờ một số thông tin quan trọng rồi dùng tài khoản phụ đăng lên diễn đàn .
đó, tôi khéo léo ám chỉ danh tính của Hạ Linh.
Tiêu đề bài viết là: “Mọi người sợ bị lây bệnh khi ở chung với một người bạn phòng như thế này không?”
Tôi bỏ một ít tiền mua lượt tương tác, chẳng mấy chốc bài viết đã lên top.
6
Ngày hôm , tôi liền nghe tin về của và Hạ Linh.
và Hạ Linh đã nhau ngay trong phòng , Hạ Linh bị đập đầu cạnh bàn, m.á.u chảy lênh láng.
Lúc đó, tiếng cãi vã và ẩu đả quá lớn, khiến các sinh viên xung quanh nghe thấy liền kéo xem.
Ban đầu, ai cũng tưởng chỉ là hai gái nhau nhưng không ngờ từ trên nhảy xuống thêm một gã đàn ông.
Tất cả mọi người lập sững sờ.
Một mình Hạ Linh đương nhiên không thể hai người, mọi người định lao can ngăn nhưng lúc không ai để ý Lục Minh Trạch bất ngờ tung một cú đá mạnh người Hạ Linh, khiến ta ngã xuống đất, đầu đập thẳng góc bàn.
ta đưa bệnh viện ngay đó, này lan truyền khắp , gây xôn xao bàn tán.
Nghe và Lục Minh Trạch đã bị kỷ luật, Hạ Linh vẫn đang nằm trong bệnh viện, bố mẹ ta yêu cầu và Lục Minh Trạch bồi thường mười vạn tệ.
Tiêu Chi An kể này với tôi một cách sinh động, thậm chí hấp dẫn hơn những gì tôi nghe trong .
Cậu ta : “Cậu không? Người bạn phòng bị thương của cậu chính là người bị lộ mắc bệnh trên diễn đàn đấy.”
“Không giấu gì cậu, tôi nghi ngờ chính Lục Minh Trạch đã lây bệnh cho ta.”
“Thằng súc sinh này đúng là một nguồn bệnh di động.”
khi xuất viện, Hạ Linh liên lạc với tôi.
ta : “Giai Giai, may mà cậu đã dọn ngoài.”
“Lúc đó tôi không Lục Minh Trạch bệnh, ta dùng chậu rửa mặt và khăn của tôi, thậm chí giặt chung đồ lót của tôi với ta.”
“Tôi chỉ vừa cởi rồi đi mua nước giặt một lát thôi, khi quay về thấy ta đem đồ của tôi đi giặt rồi.”
“ bảo tôi không điều, nếu là người khác sẽ chẳng thèm giúp đỡ đâu.”
“Cuối vì hắn mà tôi bị bệnh. Lúc đầu tôi định báo cáo này với nhà nhưng không từ lúc nào Lục Minh Trạch đã chụp trộm ảnh tôi thay đồ.”
“ ta nếu tôi tố cáo họ, ta sẽ phát tán ảnh của tôi cho cả trưởng xem.”
“Tôi hận họ chết!”