Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Năm tôi mười tuổi, mẹ lén đưa tôi theo đến vùng núi tham gia chương trình dạy học thiện nguyện.
Ở đó, tôi gặp được một “tiểu sói con”.
Gầy gò, hoang dã, cứng đầu không chịu nghe lời, trên người toàn là gai nhọn.
Cho đến khi tôi đè cậu ta xuống đất đánh cho một trận.
Tiểu sói con ngoan ngoãn biến thành chó nhỏ, ngày nào cũng bám lấy tôi không rời.
Cậu ta nói mình không có tên.
Vậy là tôi đặt cho cậu ta cái tên “Tiểu Lang”—vì tôi hy vọng cậu sẽ sống mạnh mẽ như loài sói, tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.
Tôi còn bắt cậu ta gọi tôi là “Tiểu Tổng Diệp”, để thỏa mãn lòng hư vinh trẻ con của mình.
Chỉ là… đến khi tôi rời đi, cậu ta lại không đến tiễn.
Tôi hất tay Vệ Lang ra, trừng mắt nhìn anh ta.
“Vì sao khi đó không đến tiễn tôi?”
Vệ Lang mím môi, cúi đầu nhỏ giọng.
“Lúc đó bị thương ở chân, bà trong làng đưa tôi tới trạm y tế, phải nằm điều trị một thời gian.”
“Vậy vì sao sau này không nói với tôi cậu là ai?”
Anh ta có chút xấu hổ, gãi đầu.
“Chẳng phải trong sách toàn viết thế sao… anh hùng cứu mỹ nhân, không để lộ danh tính.”
Đồ ngốc mắc bệnh anh hùng!
Tôi giận dữ nện vào ngực anh ta một cú, nhưng nghĩ đến điều kiện y tế thiếu thốn ở vùng núi, lòng lại thấy xót xa.
Ở vùng đó, hiểm nguy luôn đến bất ngờ.
Tôi còn nhớ rõ lần ấy, một trận lũ bùn bất ngờ ập xuống. Trong lúc hoảng loạn tìm đường thoát thân, tôi trượt chân ngã xuống hẻm núi rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm nhận được ai đó đang cõng mình chạy.
“Vì sao tôi không nhìn thấy gì? Cậu là ai?” – Màn đêm trước mắt khiến tôi sợ hãi tột độ.
“Đừng sợ, tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây.” – Một giọng khàn khàn truyền đến bên tai.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi an toàn.”
Nhưng đôi chân vốn vững vàng ấy đột nhiên loạng choạng, và tôi trượt khỏi lưng cậu ta, ngã mạnh xuống đất.
Tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể quờ quạng trong bóng tối.
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?” – Tôi hoảng loạn hỏi, tay lần mò trong không khí.
Tôi chạm vào thứ gì đó ướt lạnh nơi chân cậu—kèm theo đó là mùi máu tanh nồng.
“Anh bị thương rồi? Anh không sao chứ?”
“Không sao, đừng lo.” – Giọng cậu vẫn khàn khàn nhưng cố ép ra sự vững vàng.
Tôi cảm nhận được rõ ràng hàm răng cắn chặt, cả người run lên vì đau, nhưng cậu vẫn gồng mình cõng tôi tiếp tục bước đi.
Từng giọt nước mắt nóng hổi của tôi rơi xuống không ngừng.
Tôi nghẹn ngào nói:
“Yên tâm đi, chờ tôi quay lại… tôi nhất định sẽ đón anh, đưa anh theo bên mình.”
…
Chấn động bất ngờ đó khiến mẹ tôi phải dừng kế hoạch hỗ trợ vùng núi ngay lập tức.
Bà vội vã đưa tôi rời khỏi nơi đó.
Dưới sự cầu xin của tôi, mẹ đồng ý đưa “ân nhân” cùng trở về.
Tôi không biết người đó là ai, chỉ biết đó là người có vết thương ở chân.
Nhưng cuối cùng, người đó—lại là Cố Tư Lễ.
Còn người đã liều chết cõng tôi thoát ra khỏi dòng lũ dữ…
Lại bị bỏ lại trong núi sâu.
May mắn thay, Vệ Lang đã tự mình… bước ra khỏi ngọn núi ấy.
12.
Dựa vào ký ức kiếp trước, Cố Tư Lễ đã “phục dựng” lại thiết kế sản phẩm mới từng do tôi lên ý tưởng, giúp Diệp Tình thuận lợi giành được vài dự án quan trọng.
Mà Diệp Tình—người đã nếm được mùi vị quyền lực—bắt đầu trở nên sốt ruột, không còn giữ bộ mặt “thánh thiện” quá lâu.
Tên tôi bỗng chốc bị đưa lên hot search, cùng với cả công ty.
#Diệp Duệ nhà họ Diệp ăn bánh bao tẩm máu người
#Diệp Tình lên tiếng vì người yếu thế
# Diệp Duệ, cút khỏi Diệp thị
Chuyện năm đó tôi từng thẳng tay cắt giảm gần nửa nhân sự trong một bộ phận bị đào lại.
Một đoạn video lan truyền trên mạng, quay cảnh một người đàn ông trung niên quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi tha việc.
Các tài khoản “tự xưng là cựu nhân viên” lần lượt xuất hiện để tố cáo tôi là kẻ “đạp lên sinh mạng người khác để lên chức”.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, cô ta không phải người tốt gì.”
“Từ lúc lên làm phó tổng, tôi không sống nổi trong công ty nữa.”
“Dùng xong liền vứt, đúng kiểu tư bản máu lạnh. Người ta còn cha mẹ, con cái mà cũng đuổi.”
“Thật kinh tởm. Người ta quỳ xuống rồi, mà mặt vẫn lạnh như tiền.”
” Diệp Duệ, cút khỏi Diệp thị!”
“Tôi báo cảnh sát rồi. Con đàn bà đó chắc chắn làm không ít chuyện mờ ám.”
Sóng gió truyền thông bùng lên từng ngày, thậm chí bắt đầu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Diệp thị.
Cha tôi cùng mấy cổ đông lập tức hợp lực, đệ đơn yêu cầu tôi từ chức.
Rất nhanh, tôi thuận theo chiều gió từ chức, mang theo toàn bộ công ty con và các dự án cốt lõi mà tôi từng sáng lập.
Còn Diệp Tình, chính thức lên làm… tân Phó Tổng của Diệp thị.
Diệp Tình còn chạy tới trước mặt tôi, đắc ý vênh váo như thể thắng lớn.
“Chị à, lần này, là chị thua rồi.”
“Yên tâm đi, em sẽ rộng lượng tìm cho chị một mối tốt.”
“Nhị công tử nhà họ Lưu thì sao? So với chị là quá dư dả rồi.”
Cái tên Lưu nhị công tử, giới trong nghề ai chẳng biết—có chứng tự kỷ bẩm sinh, cả ngày không nói một câu.
Tôi sau khi từ chức, lại được rảnh rỗi đúng như mong muốn, cũng chẳng buồn để tâm tới trò khiêu khích rẻ tiền kia.
“Không cần, tôi và cậu ấy là bạn.”
Diệp Tình khẽ cười mũi, còn định mỉa mai thêm điều gì đó thì Vệ Lang đã bước đến.
Mặt anh sầm lại, các ngón tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
“Tôi thật không biết, Diệp tiểu thư lại không hiểu nổi tiếng người đến thế.”
Diệp Tình cắn răng, hừ lạnh rồi ném lại một câu:
“Thật đúng là nồi nào úp vung nấy. Diệp Duệ, đúng là chỉ xứng ở cạnh một tên dân đen hèn kém như vậy!”
…
Đêm khuya.
Tôi cầm ly rượu, đứng bên cửa sổ nhìn xuống ánh đèn rực rỡ của thành phố.
“Vệ Lang, anh không sợ tôi đang lừa anh sao?”
Vệ Lang chỉ cười, vẻ mặt không hề bận tâm.
“Tôi trắng tay, Tiểu Tổng có thể lừa được tôi cái gì?”
“Còn cái mạng này, tôi đã hứa tặng cô từ năm mười hai tuổi rồi.”
“Nếu cô thắng, tôi theo cô ăn sung mặc sướng.”
“Cô thua… thì tôi nuôi cô.”
Nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, lòng tôi từ từ dịu lại.
“Vệ Lang.”
“Hử?”
“Tôi sẽ không thua.”
13.
Vài tháng sau đó, Diệp Tình bắt đầu sử dụng quyền lực trong Diệp thị để chèn ép công ty do tôi sáng lập.
Liên tiếp vài đối tác gọi điện tới, ngữ khí tuy lịch sự nhưng ẩn chứa đầy ngờ vực.
“Hai bên hợp tác với nhau đã lâu, không biết bên cô gần đây… có xảy ra chuyện gì không?”
Tôi biết rõ, nếu không đưa ra được câu trả lời đủ sức trấn an, hợp đồng sẽ bị hủy ngay tức khắc.
“Xin hãy chờ thêm một thời gian.” – Tôi xoay cây bút máy trên tay, mỉm cười nói nhẹ nhàng.
“Đều là người làm ăn, chắc anh cũng hiểu rõ, không nắm chắc phần thắng mười phần… thì tốt nhất đừng vội ra tay.”
Một tuần sau, tại buổi ra mắt sản phẩm mới của Diệp Tình, cảnh sát bất ngờ ập vào giữa hội trường.
Lý do: cô ta bị điều tra với nghi vấn phạm tội kinh tế và thao túng thương mại.
“Không thể nào! Tất cả tài liệu đó là Cố Tư Lễ đưa cho tôi! Sao lại có người khác có được nữa?!” – Diệp Tình gào lên hoảng loạn, ánh mắt vô vọng quay sang Cố Tư Lễ.
Cố Tư Lễ cũng bối rối không kém, ánh mắt khiếp sợ dừng lại ở tôi—hắn không thể tin nổi… rằng tôi thực sự đã dâng cả thiết kế trong tay cho kẻ khác, chỉ để tung ra cú đòn cuối cùng này.
Ngay sau đó, màn hình lớn bắt đầu phát đoạn video ghi lại cảnh Diệp Tình mắng chửi, thao túng tinh thần nhân viên:
“Tiện chủng thì vẫn là tiện chủng, chuyện cỏn con cũng làm không xong.”
“Tin không? Tôi khiến cô không sống nổi ở Hải thị.”
Kế tiếp là đoạn clip thời cấp ba—Diệp Tình bắt nạt bạn học:
“Con điếm! Suốt ngày chỉ biết ve vãn đàn ông.”
“Không phải thích dâm loạn à? Để tao dạy mày cách sạch sẽ.”
Rồi đến cả loạt bằng chứng cô ta mua tin đồn, thuê tài khoản ảo bôi nhọ tôi, lan truyền tin giả, giật headline, cắt ghép hình ảnh…
…
“KHÔNG!!!”
Diệp Tình thét lên chói tai, lao đến định chắn trước màn hình, nhưng vô ích.
Cả hội trường rối loạn.
Đám phóng viên như phát điên, liên tục bấm máy, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên như mưa bão.
“Hệ thống! Hệ thống! Mau xuất hiện cho tôi!”
“Sao lại không thấy? Vì sao lại biến mất?!!”
Tôi lắng nghe tiếng gào thét đầy hoảng loạn trong lòng Diệp Tình, khẽ bật cười lạnh.
Đến phút cuối cùng, cô ta vẫn chỉ biết dựa vào người khác, dựa vào “hệ thống”, dựa vào đàn ông.
“Chết hết rồi sao? Còn không biết tắt màn hình đi à?!” – Cha tôi mặt đen như than, giận dữ hét vào mặt đám bảo vệ, chỉ thẳng lên sân khấu.
Nhưng… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Một nhóm cảnh sát khác tiếp tục tiến vào hội trường.
Mọi ánh mắt đều kinh ngạc khi họ trực tiếp khống chế Diệp Huy—em trai của cha tôi—với cáo buộc xâm hại trẻ vị thành niên.
Tôi nhớ lại kiếp trước, chính Diệp Tình đã từng rơi nước mắt chạy đến chỗ tôi, kể lể chuyện giữa cô ta và “tam thúc” của mình.
Cũng nhờ lần đó, tôi mới phát hiện được mưu đồ xây dựng “Đảo Lolita” của Diệp Huy, nên kiếp này tôi ra tay ngăn chặn từ sớm.
Khung cảnh hỗn loạn tột độ.
Cha tôi thấy tình hình không ổn, liền tính men theo cửa sau rút lui, nhưng lại bị vệ sĩ riêng của tôi cản lại.
Tôi đứng trong đám đông, nấp trong bóng tối, không ai chú ý đến tôi.
Khóe môi cong lên, tiếng cười khe khẽ bật ra từ cổ họng.
Diệp thị… thật sự đã sụp đổ rồi.
Tin tức ba người nhà họ Diệp—Diệp Tình, Diệp Huy và Cố Tư Lễ—bị cảnh sát áp giải rời đi nhanh chóng lên thẳng hot search.
Mạng xã hội bùng nổ.
Một loạt hashtag xuất hiện:
#DiệpThịSụpĐổ
#GiaTộcThốiNát
#YêuCầuĐiềuTraDiệpDuệ
Ngay cả tôi—kẻ “thoát thân” trong vụ việc—cũng bị lôi vào bàn tán, dân mạng nhao nhao yêu cầu điều tra toàn diện, cho rằng “Diệp Duệ chắc gì đã sạch”.
Nhưng rất nhanh, cảnh sát chính thức công bố kết quả điều tra.
Một: Khởi tố điều tra Diệp Tình, Diệp Huy và Cố Tư Lễ vì tội danh liên quan đến tài chính, truyền thông bẩn và xâm hại.
Hai: Công bố thông tin khen ngợi tôi—Diệp Duệ—vì đã âm thầm hỗ trợ phá án, đồng thời liệt kê chi tiết các khoản tài trợ của tôi cho kế hoạch phát triển nông thôn toàn quốc trong nhiều năm qua.
Những bức ảnh năm xưa tôi cùng mẹ đến vùng núi dạy học thiện nguyện, rồi sau đó chỉ còn lại một mình tôi đi khắp nơi hỗ trợ giáo dục ở vùng sâu vùng xa… lần lượt được công bố.
Phu nhân nhà họ Lưu cũng đích thân lên tiếng bênh vực tôi, chia sẻ lại hàng loạt dự án công ích mà tôi từng âm thầm tài trợ cho chương trình “Những đứa trẻ ngắm sao” – nơi hỗ trợ trẻ em tự kỷ và thiểu năng.
Ngay sau đó, tôi công khai kết quả điều tra liên quan đến vụ cắt giảm nhân sự năm nào:
“Cả phòng ban bị sa thải do dính líu đến quan hệ đen, nội bộ cạnh tranh không minh bạch.”
Cùng lúc, tôi đăng tải đoạn video đầy đủ của người đàn ông trung niên từng quỳ gối “cầu xin tha thứ” – hóa ra người đó không phải tôi.
Và lý do hắn bị sa thải, là vì: biển thủ công quỹ công ty.
Cuối cùng, tôi công bố bức ảnh của mẹ tôi.
Người phụ nữ luôn dịu dàng, thanh thuần, trong ánh nắng vàng nhạt đứng cạnh những đứa trẻ ở vùng núi nghèo, nụ cười nhẹ như gió xuân.
Tôi viết một dòng:
“Mẹ tôi là người đã dẫn đường cho tôi.”
“Bà ấy sống chính trực, nhân hậu, và không nên bị vùi lấp trong bóng tối quá khứ.”
Tôi chính thức khởi kiện cha ruột của mình – người năm xưa đã giam lỏng và hạ độc mẹ tôi đến chết, chỉ vì không cam lòng thấy ánh sáng của bà che khuất đi hào quang tầm thường của ông.
Từng năm tháng tôi nhẫn nhịn, nuốt nước mắt, đè nén căm hận… hôm nay, cuối cùng cũng đổi được một kết cục xứng đáng.
Tôi đã thắng.