Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 06

12.

Với danh tiếng của ngoại gia và thư tín từ Lâm Gia, ta kết giao được rất nhiều văn nhân mặc khách.

Ta cùng các biểu tỷ muội tổ chức thi xã, ban đầu chỉ giới hạn trong nội bộ gia tộc. Nhưng sau đó, quy mô ngày càng lớn, đến nay đã trở nên nổi tiếng khắp vùng Giang Nam.

Cùng lúc ấy, số người đến cầu thân với ta cũng ngày một nhiều.

Ngoại tổ phụ rất hài lòng khi biết ta chưa có ý định thành thân, nhưng đôi khi cũng vì vài nhà thế gia thân quen mà truyền lời, hỏi xem ta có nguyện ý gả hay không.

“Này, lần này là nhà họ Từ. Ta đã gặp thằng bé này rồi, tướng mạo khá, tài hoa cũng ổn, hơn con một tuổi. Phụ thân của nó tự mình đến nhờ ta, nên ta mới mang lời đến hỏi con.”

Ta cười hỏi:

“Lần này người nói dài dòng như vậy, là rất hài lòng về cậu ấy sao?”

“Giang Nam từ xưa đã nhiều tài tử, nhưng nhiều hơn cả là những kẻ phong lưu. Thằng bé này tính tình ngay thẳng, đáng tin cậy, nghe nói rất ngưỡng mộ con. Nghĩ kỹ, cũng là một lựa chọn không tồi.”

Ngoại tổ phụ hừ lạnh một tiếng, lại nói:

“Nhưng ta vẫn không muốn con gả đi. Phụ thân con đối xử với mẫu thân con đủ tốt, vậy mà bà ấy vẫn từng chịu ấm ức. Ta làm đàn ông, dù trong lòng trách phụ thân con, nhưng cũng rõ ràng rằng khó mà tìm được người nào tốt hơn.”

Ngoại tổ phụ khi còn trẻ từng là tài tử phong lưu nổi danh nhất Giang Nam, nhưng giờ đây lại oán ghét những kẻ phong lưu.

Nhìn mái tóc hoa râm và thân hình hơi còng của người, lòng ta không khỏi ngổn ngang cảm xúc, bèn nói:

“Ngưỡng mộ cháu thì rất nhiều người. Nếu đã là chuyện tùy duyên, vậy không cần phải xem xét khắp nơi nữa.”

Ngoại tổ phụ đáp:

“Thế thì ta sẽ bảo nhà họ Từ rằng, tất cả hãy để tùy duyên.”

Rồi người hỏi thêm:

“Tháng này thi xã của các con có nam nhân tham gia không? Hay là để ta vẽ sẵn một bức tranh làm đề tài cho các con?”

Ta giúp ngoại tổ phụ mài mực, nhẹ nhàng đáp:

“Vinh hạnh của cháu.”

Thi xã của chúng ta từ khi thành lập đến nay chỉ chào đón nữ giới tham gia.

Bên ngoài, những thi xã khác cũng được tổ chức rầm rộ, khó tránh khỏi bị mang ra so sánh.

Dần dà, có người khiêu khích, nói rằng thi xã của chúng ta chỉ là một góc nhỏ, tầm thường hẹp hòi, không dám so tài với các thi xã khác.

Ngoại tổ phụ khuyên mấy chị em chúng ta không cần bận tâm:

“Lũ người đó thật phiền phức. Ta khi còn trẻ, chỉ hắt hơi một cái cũng bị đưa lên báo nhỏ, nói rằng nước mũi ta làm bẩn bảng hiệu nhà người khác, làm nhục phong thái tao nhã, hổ thẹn với danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam.”

Sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định chỉ cho phép những người được xếp hạng nhất từ các thi xã khác tham gia. Vừa kiểm soát được số lượng, vừa đảm bảo chất lượng, tránh làm ô uế chốn văn nhã của chúng ta.

Tất nhiên, điều này lại gây ra lời chỉ trích khác. Có người nói rằng chúng ta ngạo mạn, quá kén chọn, còn kêu gọi những người xếp hạng nhất đừng đến để tránh “làm tăng khí thế” của chúng ta.

Nhưng chúng ta chẳng hề bận lòng, bởi vốn dĩ chúng ta không cầu họ đến. Ngay cả những người nguyện ý tham gia, cũng phải qua kiểm tra tài năng và phẩm hạnh mới được chấp nhận.

Ngày diễn ra thi xã, mọi người tụ hội tại biệt trang.

Trời lất phất mưa, ta cùng vài người quen thân ngồi quây quần trong một đình nhỏ yên tĩnh, người thì trầm ngâm suy nghĩ làm thơ, người thì thoải mái trò chuyện phiếm.

Giữa chúng ta, có một người đang cầm bút viết hăng say.

Đường tỷ cười nói:

“Diệp phu nhân, sao người phải tự mình vất vả như vậy? Để nha hoàn giúp một tay có phải tốt hơn không. Dù sao, nha hoàn của người viết chữ rất đẹp, chắc chắn không giống Thư Linh bên cạnh Tạ Đinh Trúc.”

Mọi người cười ầm lên. Ta định mở miệng bênh vực Thư Linh, nhưng chưa kịp nói thì đã bật cười đến mức không thốt nên lời.

Thư Linh chỉ dám giận mà không dám nói.

[Người cười ta toàn là những nữ tài danh, tên tuổi còn xuất hiện trong cả sách sử lẫn văn học, ta nào dám cãi lại? Duy chỉ có một người không có tên, nhưng lại siêng năng chép tay nhất. Bảo ta sống sao đây…]

Diệp phu nhân cười đủ rồi, dịu dàng nói:

“Ta không có nhiều cảm hứng, chỉ thấy thơ của các chị em đều hay, mà chữ của ta lại đẹp, thế nên giúp mọi người tiết kiệm công sức sao chép. Như vậy chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?”

Người đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay.

Ta mỉm cười:

“Chữ của ta cũng không tệ, hay để ta giúp phu nhân chép một lát.”

Ta vừa giúp người sao chép, người vừa chống cằm nhìn ta, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi vẫn chưa thành thân hay định thân. Có cần ta để ý giúp không?”

Diệp phu nhân xuất thân danh môn, lại hơn ta một bậc trưởng bối. Biết người có ý tốt, ta đáp:

“Đa tạ ý tốt của phu nhân. Nhưng nếu ta đã muốn tự tìm duyên phận, sợ rằng phu nhân muốn gả ta đi cũng không dễ dàng.”

Nàng khẽ cười, nói:

“Trong họ hàng nhà ta, không ít cặp vợ chồng yêu thương hòa thuận đều là do ta tác hợp. Ngươi có yêu cầu cao mấy, ta cũng phải thử. Nói ra nghe thử xem nào.”

Quả là một nữ tử phi phàm!

Ta cười đáp:

“Cũng không nhiều, chỉ có hai điều. Thứ nhất, ta phải vừa mắt hắn. Thứ hai, hắn phải yêu ta.”

Diệp phu nhân bật cười:

“Một người vừa môn đăng hộ đối, lại vừa ngưỡng mộ ngươi, những thanh niên tài tuấn như vậy chắc chắn có thể xếp hàng từ nhà ngoại tổ của ngươi ở Giang Nam đến tận nhà ngươi ở kinh thành. Yêu cầu của ngươi nhất định không chỉ có hai điều này.”

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Hắn ngưỡng mộ ta, nhưng không chỉ ngưỡng mộ xuất thân danh môn vọng tộc, tài danh được nhiều người ca tụng, hay nhan sắc kiều diễm của ta.

Ta muốn hắn yêu ta – yêu những bài thơ nhỏ không mấy nổi tiếng nhưng ta đã dồn hết tâm huyết, yêu cả gương mặt mộc của ta mỗi sáng sớm khi ta chỉnh sửa y phục cho hắn.”

Diệp phu nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nói:

“Ta cùng phu quân nương tựa lẫn nhau hai mươi năm, cũng coi như một cặp vợ chồng ân ái. Nhưng nghe ngươi nói vậy, ta lại cảm thấy có lẽ phu quân ta chết đi rồi vẫn tốt hơn.”

Cả nhóm lại phá lên cười.

Diệp phu nhân chỉnh sửa xong tập bản thảo, rồi ấn một con dấu lên giấy.

“Ta thay các chị em sao chép một lượt, cũng phải để lại một dấu ấn biên tập để hưởng chút vinh quang.”

Con dấu này là mới làm, trước nay chưa thấy người dùng.

Thấy chúng ta tò mò, Diệp phu nhân cười giải thích:

“Phu quân của ta qua đời đã mười năm, con dâu trưởng cũng đã đủ sức lo liệu việc trong nhà. Cuối cùng ta cũng có thể xây một biệt viện trên núi, tự do tự tại tu Phật, đọc sách, và làm một con dấu mới.”

Đường tỷ nhìn qua, liền khen:

“Tên của dấu này thật hay.”

Họ lại trêu Thư Linh:

“Ngươi có nhận ra mấy chữ này không? Nếu không, để Đinh Trúc chỉ cho ngươi.”

Thư Linh làm vẻ mặt như muốn buông xuôi tất cả.

Ta cười quay sang nhìn, rồi sững lại tại chỗ.

Thư Linh cười ha ha:

“Sao thế? Tiểu thư cũng không nhận ra à?”

Đường tỷ cười lớn, nói:

“Chỉ là bốn chữ đơn giản như vậy, ngoài Thư Linh ra còn ai có thể không nhận ra?”

Ta hỏi:

“Nói nghe thử xem, là bốn chữ gì?”

Đường tỷ đáp:

“Thuần An Cư Sĩ.”

Thư Linh cũng ngây người.

[Trời ơi, đây còn là một nhân vật danh tiếng. Người ta không phải là không nổi danh, mà là chưa kịp đổi tên mới. Chắc chỉ mình ta là kẻ mù chữ ở đây thôi!]

Ta mỉm cười nói:

“Tên này thật hay.”

Ta ngồi cạnh Thuần An Cư Sĩ, xem qua những bài thơ bà đã sao chép.

Những trang trước không phải thơ của các chị em trong thi xã, mà là các tác phẩm bà đã lặn lội thu thập từ phố phường, thậm chí có cả thơ của những nữ nhân chốn lầu xanh mà bà đã giả nam nhân để vào tìm kiếm.

Ta chân thành khen ngợi:

“Dồn tâm huyết đến vậy, quả thật đáng quý.”

Thuần An Cư Sĩ cười đáp:

“Ngươi không chê là thô sơ, ta đã mừng lắm rồi.”

Lật đến những trang đầu tiên, bà chỉ vào một bài thơ nhỏ:

“Đây là bài thơ ngươi viết năm tám tuổi. Lúc đó ta chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình sẽ có cơ hội gặp ngươi.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Thuần An Cư Sĩ, ta cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ được gặp bà.”

Được gặp bà, thật là một điều tuyệt vời.

Trong bức tranh rực rỡ sắc màu mà bà tạo nên, ta cũng có một nét mực của mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương