Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKPSDQLPpF

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Bắt đầu trận mới tôi hơi lơ mơ, mãi mới nhận ra hình như ghép trúng một tên liều mạng.

Vừa vào đã chọn ngay điểm đông nhất để giao tranh.

Tôi nhấn dấu hỏi thì hắn ta gõ trên kênh công cộng:

“Ở đây nhiều đồ nhất.”

Tôi biết chứ!

Nhưng tôi là kiểu núp lùm, vua trốn, cả trận có thể ngồi trong bụi cỏ không ló đầu ra một lần!

Ở HS ai mà không biết danh tiếng tôi “Anh Vật Liệu AK47” chứ!

Mày gan to thật đấy!

Cuối cùng, mới năm phút đầu tôi bị hạ lần thứ ba thì hắn lại gõ:

“Số 2, bật mic đi.”

Tôi bật mic. Giây sau tai nghe nổ vang tiếng gào:

“Giờ này còn chơi bằng chân hả? Không được thì dùng tay đi! Nhìn mày đi được mấy bước như não chưa phát triển xong ấy!”

Tôi não ngắn mạch, phọt ra luôn:

“Xin lỗi nhé, chắc khối u trong não tôi lại to lên, đè dây thần kinh. Mai tôi đi khám luôn.”

Nói xong còn thêm một câu:

“Thật ngại quá, làm anh chơi mất hứng.”

Kéo ngay thanh “tội lỗi” lên tối đa.

Bên kia câm lặng như chết.

Sau đó hắn rất dứt khoát tìm xe đưa tôi thoát khỏi điểm nóng. Cả trận để tôi lượm đồ tùy thích, nhường mạng cho tôi bắn, tôi núp bụi thì hắn lao ra hút hết hỏa lực, cuối cùng còn đỡ cho tôi — một cục nợ — giơ cúp vô địch.

Hắn thật sự… tôi muốn khóc luôn.

Trận đó tôi phá kỷ lục điểm cao nhất của mình, vui vẻ leo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, bạn cùng phòng ôm điện thoại gào ầm lên:

“Nhan Nhan! Đêm qua mày sau lưng bọn tao làm gì thế hả? Đến nỗi đại ca trường phải lên tường tỏ tình và cả diễn đàn trường để tìm mày luôn đó!”

Tôi mơ mơ màng màng hỏi:

“Cái gì mà đại ca trường? Ảnh mò tôi làm gì?”

Nó “rầm rầm” quăng qua một tấm ảnh, đoạn Cát rạng sáng 4 giờ 27 đăng luôn ID game của tôi kèm theo một bài xin lỗi.

Dài cả mấy trăm chữ, lời lẽ chân thành, thái độ tha thiết đến mức khiến người ta nghi ngờ ông này xấu hổ mất ngủ cả đêm.

Bình luận bên dưới thì khỏi nói, nguyên một bầy cười điên cuồng spam:

“Anh mà cũng bị mấy trò nhảm này lừa được á?!”

Ổng đáp lại:

“… 6.”

Còn có mấy đứa rảnh không sợ cháy nhà tag hẳn tôi vô, gọi toáng:

“Anh Vật Liệu, có người tìm kìa~”

Tôi:

“…”

Cảm ơn nhiều nhé!

Đại ca trường cũng trả lời luôn:

“Cảm ơn nhé.”

Thời gian: một phút trước.

Tôi giật nảy tim, lăn lộn lao vào trang cá nhân xóa sạch mấy tấm lộ mặt.

Chưa kịp thở, hộp tin nhắn đã “ding ding” hai cái.

“Được đấy, xóa bài cũng nhanh phết, xem ra hôm nay khối u không đè vào thần kinh.”

“Tối bảy giờ, dưới ký túc xá cậu, nói chuyện nhé?”

Dù là câu hỏi nhưng nhìn y như kiểu hẹn đánh nhau ở sân bóng.

Trong đầu tôi lập tức bật ra bốn chữ to tướng:

“Tôi xong đời rồi.”

Ai dám đi chứ!

Tay run run gõ chữ:

“Xin lỗi…”

Chưa kịp gõ xong, ổng đã gửi tiếp:

“Nếu không thấy cậu thì tôi đành qua khoa múa khóa 19 tìm người vậy. Cậu cũng không muốn thế đâu nhỉ, Thẩm Nhan?”

Tôi:

Chết tiệt.

Rốt cuộc ai bán đứng thông tin của tôi sạch sành sanh thế hả trời!

5

Suốt nửa ngày còn lại tôi chìm trong tâm trạng “họa vô đơn chí”, lời mời đi dạo của mấy đứa cùng phòng cũng từ chối hết, chỉ ngồi nghĩ cách làm sao tránh được cú đấm thép của đại ca trường.

Cho đến khi Tần Vi đẩy cửa bước vào.

Tay xách đầy túi đồ hiệu, mặt vốn xinh giờ càng tươi rói. Thấy tôi còn giật mình như bất ngờ lắm:

“Ơ! Cậu ở ký túc à?”

Tôi liếc cô ta một cái, mặc kệ, tiếp tục cắm đầu tra “võ tự vệ cấp tốc” trên Baidu.

Chuyện mạng sống còn quan trọng hơn, con “trà xanh” này để sau tính.

Nhưng rõ ràng có người không hiểu đạo lý đó, còn lò dò lại gần.

“Nhan Nhan, tớ biết cậu giận tớ. Trước đây tớ cũng đắn đo lắm có nên nói không, nhưng Lục Đình anh ấy…”

Tôi liếc từ trên xuống dưới rồi lạnh nhạt:

“Cút.”

Ngắn gọn mà sướng.

Cô ta sững lại, mặt tội nghiệp lôi điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Alo, nghe rõ chứ? Xin lỗi nha, mình không nghe lời cậu dặn, nhưng mình thật sự rất muốn nhận được lời chúc phúc của Nhan Nhan.”

Tôi trợn mắt muốn lòi cả tròng.

Chơi tôi một cú mà còn mơ tôi chúc phúc hả?

Tôi chỉ có thể chúc hai người sớm chia tay.

Tôi tức đến nghiến răng, hận không thể ngay tại chỗ biểu diễn cho cô ta xem bộ combo quyền cước vừa học cấp tốc.

Cũng không biết Lục Đình nói gì trong điện thoại mà cuối cùng cô ta vừa sụt sùi vừa khóc đi ra ngoài.

Lúc khép cửa còn không quên liếc tôi đắc ý.

Hay thật, chắc bạn trai “ấm áp” qua dỗ dành rồi.

Tôi ghé sát cửa sổ ký túc nhìn xuống, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc.

Hình như anh ta có cảm giác, ánh mắt đen láy lia lên nhìn, phát hiện là tôi thì khóe môi đang cong khẽ lại cụp xuống.

Ý gì đấy?

Tôi khó ưa đến thế sao?

Anh ta rút điện thoại bấm bấm mấy cái. Vài giây sau, điện thoại tôi rung lên.

“Đừng trẻ con nữa, lát nữa xuống xin lỗi Vi Vi đi.”

Tôi:

“…”

Được lắm, lại thêm một thanh niên yêu đương tới ngu người.

Tôi xoay người, giật mạnh rèm cửa đóng sầm lại. Không thấy thì khỏi bực.

Tùy chỉnh
Danh sách chương