Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

9

Quay lại quán, hai đứa ngầm hiểu với nhau không nhắc tới vụ vừa rồi.

Đoạn Ca ăn rất từ tốn, phần lớn thời gian toàn “phục vụ” tôi.

Thật sự là phục vụ: rót nước, nhúng đồ ăn siêu thuần thục, thiếu điều muốn gắp luôn cho tôi.

Cho đến khi anh ta có ý định giúp tôi lau dầu mỡ dính mép thì tôi đập thẳng tay anh ta ra.

“Anh bị gì vậy, sở thích quái đản à.”

Một tên đại ca trường học tán thủ lại biến thành tiểu nha hoàn rót trà hầu hạ.

Kỳ quặc thật đấy, kỳ quặc muốn chết.

Tôi ngồi cũng không yên, viện cớ đi vệ sinh rồi tranh thủ ra quầy tính tiền.

Nhân viên cười cười giơ tay ra hiệu:

“Anh đẹp trai đi cùng chị trả tiền rồi ạ.”

Cô ấy còn nhìn quanh, ghé lại nhỏ giọng:

“Chị ơi, hai người đẹp đôi ghê luôn!”

Tôi quơ tay lia lịa như cối xay gió, cả cổ cũng lắc theo.

“Không không không, em hiểu lầm rồi, bọn tôi…”

Đằng sau bất ngờ có cánh tay vòng lên, ôm cổ tôi kéo ra ngoài.

Nhân viên mắt sáng rỡ nhìn theo bọn tôi lảo đảo đi ra, còn cười gọi với:

“Hẹn gặp lần sau nhé!”

Chỉ có tôi là còn tuyệt vọng phản bác:

“Bọn tôi thật sự không phải mà!”

Nhân viên làm như không nghe thấy:

“Thật sự đẹp đôi ghê!”

Ra đến cửa, tôi nhận lấy viên kẹo cao su anh ta đưa, chợt nhớ ra:

“Ủa không phải nói tôi mời à?”

“Ừ thì cô mời, tôi trả tiền. Rất bình thường mà.”

Bình thường… cái đầu anh chứ!

Anh ta cười toe:

“Cô để tâm vậy thì lần sau trả lại cho tôi là được.”

Tôi nghĩ một chút, móc điện thoại ra:

“Hay tôi chuyển khoản luôn cho anh đi.”

Đoạn Ca:

“… Từ chối nhé.”

“?”

Quen thuộc ghê cái kiểu đối thoại này.

Trên đường về, anh ta lải nhải không ít chuyện, ví dụ như lúc biết tôi chỉ đùa thì thở phào nhẹ nhõm, rồi còn bảo thật ra hẹn tôi ra chủ yếu muốn xem rốt cuộc người thế nào mà mồm miệng “độc” vậy.

Tôi:

“Không cần thật lòng quá mức vậy đâu.”

“Sau đó tôi phát hiện, người xinh đúng là có thể muốn làm gì thì làm.”

Tôi vén tóc bên tai, thầm nghĩ:

“Được, câu này nghe cũng thuận tai đấy.”

Dưới ánh đèn neon rực rỡ, anh ta hơi nghiêng mặt đi, giọng trầm thấp:

“Thẩm Nhan, tôi có thể xin cách liên lạc của cậu không?”

Tôi hơi ngẩn ra, đè xuống nhịp tim đập loạn, vội cúi đầu lục tìm điện thoại.

Giả vờ không thấy tai anh ta đỏ bừng sắp nhỏ máu.

Rồi nghe anh ta bật cười khẽ:

“Thẩm Nhan, cậu đỏ mặt rồi.”

Tôi:

“… Câm miệng!”

Bọn mình kẻ tám lạng người nửa cân nhé!

Ai cho anh cười người ta cơ chứ!

10

Đoạn Ca đưa tôi tới dưới ký túc.

“Vậy, tôi lên trước đây.”

Anh ta gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thoáng qua cái chòi nghỉ bên đường rồi nhanh chóng quay lại nhìn tôi.

Nói một câu chẳng đầu chẳng cuối:

“Cái áo khoác hôm qua cậu giặt chắc chưa khô đâu nhỉ? Mai tôi đến lấy.”

Nói xong xoay người bỏ đi.

Tôi:

“?”

Gì cơ?

Khoan đã… người tôi đâm phải tối qua là anh ta á?!

Bảo sao nghe giọng quen thế!

“Sao anh không nói sớm?”

Anh ta phẩy tay, giọng cười vang vọng lại:

“Đi đây, đồ ngốc.”

Tôi nhìn anh ta đi xa dần, chuẩn bị quay người lên phòng thì nghe bên cạnh có tiếng gọi:

“Thẩm Nhan.”

Lục Đình từ bóng tối bước ra, đứng chắn trước mặt tôi, mặt khó chịu.

Giọng nói cũng chẳng dễ nghe:

“Em với hắn là gì đấy?”

“Em nói không thích anh nữa… là vì hắn ta à?”

Tôi ngớ người mấy giây, nghe đến cuối thì bật cười.

“Liên quan gì đến anh?”

“Sao lại không liên quan! Em là bạn…”

Anh ta há miệng đóng miệng, cuối cùng nghẹn ra được hai chữ:

“…bạn bè.”

Có lẽ thấy tôi mặt lạnh tanh, chẳng hề quan tâm, anh ta nắm lấy vai tôi, như muốn lay cho tôi tỉnh.

“Em nghe anh nói một lần được không, Đoạn Ca từng chẳng vì lý do gì mà suýt đánh người ta tàn phế đấy! Em nghĩ bị loại người như vậy bám vào còn chạy thoát được à?!”

Lục Đình mất khống chế như thế, tôi đúng là lần đầu thấy.

Anh ta dùng lực mạnh tới mức tôi thấy vai mình muốn nứt ra.

Tôi vừa đẩy vừa đánh, nhưng anh ta cứng như đá, chẳng nhúc nhích.

Xung quanh mấy người đã vây lại thành vòng nhỏ, giơ điện thoại quay, vừa quay vừa xì xào bàn tán.

Thấy sắp ầm ĩ to chuyện, may mà Tần Vi chạy xuống.

Trong khoảnh khắc đó tôi thấy cô ta như người hùng cứu tinh.

Chắc Tần Vi nghe tiếng động trên lầu, đâu ngờ được cảnh tượng nhìn thấy là bạn trai mới quen đang túm chặt cô bạn thanh mai mà xưa nay anh ta chẳng ưa.

Cô ta như trận gió lốc lách qua đám đông, dễ dàng gỡ tay Lục Đình ra.

Tình yêu.

Đúng là sức mạnh của tình yêu.

Tôi nhìn mà suýt vỗ tay khen ngợi.

Nhưng không có thời gian, cúi đầu nhìn thì thấy vai mình quả nhiên ửng đỏ một mảng.

Tần Vi lườm tôi một cái sắc như dao, lúc tôi nghi ngờ cô ta sắp vung tay tát thì lại làm ra vẻ yếu đuối, chui ngay vào lòng Lục Đình.

“Không phải nói đợi em một chút sao, sao lại cãi nhau với cô ấy rồi?”

Lục Đình không đáp, cúi mắt nhìn cô ta, ánh mắt u tối khó dò.

Hồi lâu sau mới khàn giọng nói với tôi một câu:

“Xin lỗi.”

Rồi xoay người bỏ đi.

Tần Vi mặt đen sì như muốn nhỏ nước, lườm tôi thêm phát nữa rồi chạy thẳng về ký túc.

Không lâu sau, Lục Đình lại nhắn tin:

“Nhan Nhan, hắn và Tô Trì không khác gì nhau. Em tự nghĩ cho kỹ.”

Tô Trì…

Cái tên đó bị anh ta lôi thẳng từ ký ức ra, đập vào đầu tôi ong ong.

Tùy chỉnh
Danh sách chương