Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Đêm đó tôi toàn mơ ác mộng.
Trong mơ tôi mới năm hai, đang chuẩn bị cho buổi diễn văn nghệ cuối tháng.
Chương trình là múa nhóm, tập rất hoành tráng, ngoài cửa tụ tập một đám người xem.
Chúng tôi tập xong nửa bài mới được nghỉ, đang ngồi uống nước thì Tô Trì đeo máy quay bước vào.
Da anh ta rất trắng, sống mũi đeo kính gọng mảnh, cười tủm tỉm mà mắt thì luôn âm u.
Tôi với anh ta vừa chạm mắt đã tránh đi, nhưng anh ta vẫn đi thẳng tới.
“Chào bạn, bọn mình là câu lạc bộ nhiếp ảnh trường, muốn chụp mấy tấm làm ảnh tuyên truyền, được không?”
Tôi gật đầu, ra hiệu cứ tự nhiên.
Rồi cúi xuống nghịch điện thoại.
Lục Đình chiều nay rõ ràng không có tiết, sao vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trước khi hết giờ nghỉ, tôi còn nhắn thêm mấy cái, ngẩng đầu lên mới phát hiện anh ta vẫn chưa đi.
Mấy đứa trong CLB ngồi cách vài mét, riêng anh ta cứ nhìn chằm chằm sang đây.
Ánh mắt vừa soi mói vừa khinh khỉnh.
Tôi hơi ngượng, kéo kéo áo múa, lần đầu cảm thấy bộ đồ này khiến mình khó chịu đến vậy.
Cả nhóm tiếp tục tập theo đội hình, xen lẫn mấy tiếng tách tách chụp hình.
Đợi bọn họ đi khỏi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ, ác mộng thật sự mới bắt đầu.
Tô Trì không biết moi đâu ra WeChat của tôi, bắt đầu nhắn tin quấy rầy liên tục.
Ban đầu là mấy tấm ảnh chụp trong phòng múa, tôi luôn là nhân vật chính chiếm nguyên khung hình.
Anh ta nhắn:
“Đẹp lắm.”
Tôi lạnh nhạt trả lời:
“Cảm ơn. Mấy chuyện ai cũng biết rồi thì khỏi cần nhấn mạnh.”
Anh ta không nhắn lại nữa, nhưng ngày nào cũng gửi ảnh mới.
Chuẩn như đồng hồ báo thức.
Ảnh toàn lúc tôi chỉ có một mình: ở giảng đường, phòng múa, căn-tin, thậm chí cả lúc tôi nằm gục ngủ trong thư viện.
Mỗi tấm đều kèm một câu:
“Đẹp lắm.”
“Em dễ thương thật.”
“Bé con hôm nay cười vui ghê.”
…
Anh ta như tên biến thái thích rình mò, lặng lẽ xâm phạm hết cuộc sống của tôi.
Trong khi tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Càng nhìn càng thấy ghê tởm, tôi đã chặn mấy số nhưng anh ta luôn có cách quay lại trong danh bạ.
Chịu hết nổi, tôi in toàn bộ tin nhắn ra, mang tìm giáo vụ.
Ông ta lật vài trang rồi thản nhiên nói:
“Con trai mà, đôi khi không biết cách bày tỏ tình cảm thôi, em cứ nói chuyện riêng với nó, đừng lo!”
Ngày ông ta vỗ ngực cam đoan “Đừng lo”, tôi nhận được một kiện hàng nặc danh.
Cảm giác bất thường khiến tôi run lên, nhưng lúc đó Lục Đình ở cạnh, tôi vẫn thấy yên tâm được chút.
Mở ra xem — là một chiếc nội y.
Đừng nói tôi, mặt Lục Đình cũng đen kịt.
Đinh!
Màn hình điện thoại sáng lên với tin nhắn từ số lạ:
“Cưng mặc cái này chắc đẹp lắm.”
Tôi buồn nôn, hoảng quá không nói được câu nào, chỉ nghe Lục Đình bình tĩnh nói:
“Thẩm Nhan, báo công an ngay.”
Tôi làm theo, gom hết mớ linh tinh đó gửi đi luôn.
Hôm sau, Tô Trì bị nhà trường xử lý cho thôi học.
12
Tỉnh dậy đầu óc tôi cứ mơ mơ hồ hồ, rối tung lên, chỉ còn lại một ý nghĩ rõ rệt:
Đoạn Ca và Tô Trì không phải cùng một loại người.
Tô Trì là biến thái, chỉ cần bị hắn ta liếc một cái cũng đủ ôm thùng rác mà nôn ba ngày ba đêm.
Còn Đoạn Ca…
Tôi nhớ đến đôi mắt đen láy và hai tai đỏ rực đêm qua của anh ta.
Làm sao mà là người xấu được.
Rõ ràng là cún con ngoan ngoãn mà!
Nhưng tôi vẫn tò mò chịu không nổi, bèn mở diễn đàn trường ra xem.
Nghe Lục Đình nói, chuyện đó năm xưa ở trường ầm ĩ lắm, vậy mà tôi lục tung diễn đàn cũng chỉ thấy mấy tờ thông báo đóng dấu đỏ của phòng đào tạo.
Ngày thông báo lại được ban hành sau khi Tô Trì bị đuổi một tuần, đúng lúc tôi xin nghỉ phép đi xả stress, bảo sao chả có ấn tượng gì.
Đang ngẫm nghĩ thì Văn Văn bê đồ ăn sáng đứng ngay đầu giường:
“Ngẩn người cái gì đấy? Xuống ăn nhanh lên.”
Tôi vừa rửa mặt vừa giả vờ hỏi vu vơ:
“Mày biết vụ Đoạn Ca đánh nhau không?”
Nó húp một ngụm cháo rột rột:
“Chuyện năm hai ấy hả? Đương nhiên biết!”
“Ngay cái đường cạnh ký túc nữ ấy, nghe nói xuống tay nặng lắm, xe cứu thương đến thì người kia gần như tắt thở rồi!”
Tôi há hốc mồm, nghĩ tới vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên cổ tay anh ta, buột miệng hỏi:
“Thế Đoạn Ca không bị thương à?”
Nó cắn bánh bao cái rụp rồi khựng lại:
“Tao thấy mày hỏi trọng điểm lệch lắm đấy.”
Thế… à?
Tôi cười gượng, lắng nghe nó nói tiếp.
“Mà hồi đó bị phát hiện thì cả hai đều bê bết máu, chỉ là một đứa nằm một đứa đứng. Cái cảnh đó chắc chả ai dám nhìn kỹ đâu.”
Hình ảnh ấy lướt qua đầu làm tôi nổi cả da gà.
“Mà sao tự dưng hỏi vụ này? Tối qua hai đứa tâm sự ngon lành lắm hả?”
Cũng… khá là ngon lành thật.
Tôi nhìn tấm ảnh anh ta gửi cho mình lúc bảy giờ sáng, khóe môi không kìm được nhếch lên.
Ảnh chụp lúc đang tập thể hình, giả vờ tùy tiện vén nửa áo lên lau mồ hôi, bụng thì từng múi từng múi rõ rành rành.
Nói thật, ai mà cưỡng lại được cái cảnh trai đẹp cơ bắp full HD lúc sáng sớm chứ.
Ít nhất tôi thì không!
Che miệng hét khẽ xong, tôi nghiêm túc nhắn lại:
“Cũng được, nhưng thế này hơi đơn điệu.”
Anh ta nhắn ngay:
“Biết rồi.”
Tôi cứ tưởng anh ta lại định tạo dáng chụp thêm, đợi mãi mới thấy tin nhắn tiếp theo:
“Xuống dưới đi, nhìn tận mắt sẽ vui hơn.”
Mặt tôi nóng lên, giả vờ e thẹn:
“Thế thì ngại lắm.”
Giây sau đã gỡ áo ngoài trên ban công chạy thẳng xuống.
Rồi hai đứa cùng đi đến thư viện.
Anh ta nhét cho tôi một quyển sách dày cui, bìa đề to đùng:
《Giải phẫu cơ thể người》.
Tôi cầm sách mà tay run run, nhìn anh ta cười càng tươi.
“Trong này hình còn chi tiết hơn, đảm bảo cậu nhớ lâu.”
Tôi lật đại hai trang.
Hừm.
Đúng là chi tiết thật. Đường cơ, bó cơ nào vẽ rõ như bản đồ luôn.