Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

13

Học xong hết môn năm tư, thời gian rảnh cũng nhiều hơn hẳn.

Tần Vi sớm đã rời trường đi xin việc.

Từ vòng bạn bè trên mạng xã hội, tôi biết Lục Đình cũng lên thủ đô thực tập ở một công ty lớn.

Tính ra thì cũng đã một tháng rưỡi kể từ lần cuối cùng gặp mặt rồi chia tay không vui.

Ấy vậy mà tôi gần như chẳng nhớ tới anh ta mấy.

Đoạn Ca thì rảnh rỗi là lại chạy đến dưới ký túc xá tôi.

Trên diễn đàn có người chụp được ảnh anh ta ngày ngày đứng canh dưới lầu con gái, còn viết caption khách khí:

“Đại ca trường đang chơi nghệ thuật trình diễn à? (PS: không có ý nói đại ca không được làm nghệ thuật nhé.)”

Câu chốt cứu mạng khỏi bị ăn đập.

Đoạn Ca trả lời ngay trước mặt tôi:

“Ở đây tầm nhìn thoáng, không khí trong lành, chim hót hoa thơm.”

Tôi nhìn đám lá vàng rụng đầy đất, thầm nhủ:

“Anh cứ xạo đi, giữa mùa thu lạnh thế này chim nào thèm hót với hoa nào dám nở.”

May mà cái trò canh dưới ký túc đó cũng không kéo dài lâu.

Vì tôi bắt đầu bận tập múa cho đêm hội tốt nghiệp.

Anh ta thường đứng ngoài cửa phòng tập, như tượng đá, hai tay bám khung cửa kính nhìn vào.

Mỗi lần vô tình quay đầu, thế nào cũng đụng ánh mắt anh ta.

Khóe miệng vốn căng chặt sẽ dần cong lên thành nụ cười đẹp mắt, mấp máy môi nói không thành tiếng:

“Giỏi lắm!”

Tôi bị khen mà lâng lâng, hơi đắc ý, ngay giây sau liền trượt chân trên sàn bóng loáng như gương ngã sấp mặt.

Giữ nguyên tư thế chó gặm bùn, tôi chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống.

Quá xấu hổ!

Tôi cố chống tay ngồi dậy thì bị một đôi tay rắn chắc vòng lấy.

Đoạn Ca thò tay qua lớp váy múa dày cộp, vững vàng ôm dưới đùi tôi, xoay người nhấc bổng lên.

Cái gì đây?! Công chúa bế hả?!

Bạn bè ơi có ai thấy không?

Anh ta làm giỏi quá đi mất!

Đang ngượng chín mặt thì Đoạn Ca bỗng nhún nhẹ một cái khiến tôi kêu khẽ:

“Á!”

Anh ta nhướng mày cười tít mắt:

“Đừng sợ.”

Sợ cái gì chứ, tôi đâu có sợ.

Là khoảng cách này… gần quá đấy!

Tôi có thể nhìn rõ lông mi cong vút, sống mũi cao thẳng, ánh nắng hắt lên đường nét gương mặt rõ ràng, cả đôi môi đỏ ửng như mời gọi.

Nhìn thôi đã thấy muốn hôn.

Có lẽ ánh mắt tôi quá mức trắng trợn, anh ta cứng ngắc xoay cổ lảng đi, mặt nghiêm như quân nhân.

“Nhịn chút đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Phòng tập ở tận đầu đông của trường, còn phòng y tế ở tít đầu tây.

Hai đứa giữ nguyên cái tư thế siêu ngại đó, cứ thế lướt ngang sân trường.

Anh ta sải chân rộng đi rất nhanh, không hề thấy mất mặt.

Còn tôi, phát bệnh sợ xã giao, chỉ muốn chui tọt vào cổ anh ta trốn ánh mắt xung quanh.

Cứ thế mà xấu hổ muốn chết.

Bất chợt tôi mắt sáng lên, vỗ nhẹ lưng anh ta:

“Anh thả tôi xuống đi.”

Anh ta nhìn xa xăm, mặt nghiêm túc an ủi:

“Đau lắm hả? Sắp đến rồi.”

Nói xong còn đi nhanh hơn.

Trên đầu tôi như có hai vạch đen rớt xuống, đưa tay ôm trán:

“Không phải. Ý tôi là gần đây có xe đạp công cộng.”

Anh ta khựng bước:

“… Ờ.”

Giọng nghe mà tiếc hùi hụi.

14

Năm phút sau, bọn tôi tới được phòng y tế.

Tôi ngồi trên ghế dài, nhìn Đoạn Ca đi tìm bác sĩ.

Một lát sau, anh ta mặt đen như than đi ra.

“Bác sĩ này chẳng chuyên nghiệp gì cả, để tôi đưa cậu ra ngoài trường khám.”

Anh ta vừa nói xong thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

Một anh bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đi tới.

Nghe động tĩnh, Đoạn Ca lập tức chắn ngay trước mặt tôi.

Ngăn hết mọi ánh nhìn.

Bác sĩ kia mở miệng, giọng trong trẻo:

“Đừng chắn nữa, là Thẩm Nhan phải không.”

Nói như chắc chắn luôn.

Tôi càng thêm khó hiểu.

Sao anh ta lại biết tôi?

Tôi khẽ kéo tay áo Đoạn Ca, ra hiệu hỏi “là sao đấy?”

Anh ta thì lại hiểu lầm.

Vội vàng ngồi thụp xuống, cẩn thận chạm nhẹ vào cổ chân tôi:

“Lại đau hả?”

Tôi nhe răng, trong bụng thầm tính nói sao cho khéo cái chuyện đau nguyên đường về rồi.

Ngay lúc đó, bác sĩ kia đẩy nhẹ Đoạn Ca sang bên.

Anh ta cũng ngồi xuống kiểm tra cổ chân tôi, vừa làm vừa nói:

“Tôi là bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Nhân Dân thành phố, hôm nay đến trường các em khám lưu động. Vết thương cỡ này thì dư sức trị được.”

Nói rồi liếc Đoạn Ca một cái:

“Đừng nghe cháu tôi nói bậy.”

…Hóa ra là chú Đoạn Ca?!

Trời ạ, trẻ thế này á?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương