Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Sắp kết thúc buổi tiệc, Joy kéo tôi ra một bên, gọi tôi một cách thân mật: “ ~”
“Cậu có thể cho tôi xin của cái anh đẹp trai ngồi trong góc kia không?”
Tôi tất nhiên hết mọi rồi.
“ cậu không tự đi mà xin?”
Joy lập tức xẹp : “Ảnh lạnh lùng lắm, tôi sợ từ chối. Cậu giúp tôi đi mà.”
Tôi hất tay Joy ra: “Tôi cũng phải hỏi xem người ta có ý không .”
“Vậy cậu đi mau lên!” Joy đẩy tôi một cái, giục.
“…”
Thật ra thì tôi cũng , Tần Dụ Châu… có thật là như vậy không.
Tôi hít sâu một hơi, cố tình bước đi với dáng vẻ yêu kiều, lả lướt tới mặt Tần Dụ Châu, người bên cạnh lập tức nhường chỗ cho tôi.
“ ơn.” Tôi mỉm cười nhẹ, ngồi mặt anh ta, hắng một tiếng.
Tần Dụ Châu quay sang nhìn tôi, ánh mắt như xem kịch.
“Anh gặp Joy rồi đúng không? Cậu ấy xin của anh.”
Tần Dụ Châu: “…”
Anh không trả , tôi bắt đầu thấy mơ hồ.
“Cho hay không thì cũng nói một đi ?”
Gương mặt anh căng lạnh, nói cũng trầm trầm: “Là cậu ta bảo em tới nói à?”
Biểu của anh hơi đáng sợ… Không đúng, là không hề có biểu gì, mà chính điều đó mới đáng sợ.
Tôi hết diễn dáng vẻ quyến rũ, nuốt nước bọt: “Ừ, đúng thế.”
Gương mặt anh tuấn tú, nhưng sắc mặt lại âm trầm.
Anh nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi da gà, giác như sư tử nhìn chằm chằm ấy.
“Cho thì cho, không cho thì thôi, anh làm gì dữ vậy?” Tôi chột dạ, định đứng dậy rút lui.
Bên tai lại vang lên nói trầm thấp của Tần Dụ Châu: “Em thích thì cho.”
Tôi lập tức chuồn ngay, Tần Dụ Châu thế này quá nguy hiểm, y hệt như cái hôm tôi đề nghị chia tay vậy.
Cuối cùng tôi đưa của Tần Dụ Châu cho Joy. Thật sự là vì cậu ta bám dai quá mức.
Kết thúc buổi tiệc, Quan Sảng với Tôn cùng rời đi. Không hai người đó là nghiêm túc hay hẹn hò chơi chơi .
Nhanh như tên lửa.
khi đi, Tôn còn dặn Tần Dụ Châu đưa tôi về nhà.
Tần đại luật sư làm tài xế cho tôi á? Tôi không có diễm phúc đó.
Tôi vừa định bước đi thì nghe thấy Tần Dụ Châu hỏi: “Em định đi bằng gì?”
Tôi liền lùi lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Em không lái xe tới, định gọi taxi.”
Tần Dụ Châu lấy chìa khóa xe ra bấm một cái, tôi nghe thấy tiếng xe mở khóa, rồi anh nói: “Lên xe đi.”
Tôi quay đầu nhìn nghiêng gương mặt anh, càng nhìn càng thấy mê, càng thấy nghiện.
Anh đẹp trai như vậy.
“Tần đại luật sư, có phải anh tiện thể đưa em về nhà, rồi tranh thủ xảy ra chút gì đó không, hửm?”
Chữ “hửm” ở cuối, tôi cố tình nhấn nhẹ, uốn lượn một chút, giống như người ta vậy.
Tần Dụ Châu nghiêng đầu liếc tôi một cái, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt: “ xe.”
“……”
5.
Tôi im luôn.
Không thì đá khỏi xe giữa đường, mất mặt chết.
Sáng hôm sau đi làm, Quan Sảng mặt mày hớn hở thông báo: “Tớ với quen nhau rồi nha~”
“…”
?
Còn quen nhau?
“Tốc độ gì mà nhanh vậy trời?”
Quan Sảng ra vẻ dày dạn kinh nghiệm:
“Cậu không . Nếu cậu thật sự có tình với một người, thì cần vài phút là đủ rồi. Mất công phí thời gian làm gì?”
Tôi thấy Quan Sảng nói cũng có lý. Nói như vậy thì, bất kể là bây giờ hay một năm , Tần Dụ Châu vốn dĩ không có tình gì với tôi cả.
Chẳng khác nào tát vào mặt nhỉ?
…
Tối về nhà, tôi không nhịn , nhắn hỏi Quan Sảng: “Cậu nói xem, nếu một người cả đời không ‘làm ấy’, thì chắc cũng không đúng không?”
bao lâu, Quan Sảng gọi video đến.
“ à, cậu không ấy tuyệt vời thế nào . Tớ nói thật, thử một lần đi, đảm bảo nghiện luôn!”
“…”
Thôi, cho xin.
Tôi nghiện với ai đây?
Hơn , nếu tôi nghiện thật thì còn theo đuổi Tần Dụ Châu kiểu gì?
Không sai, tôi theo đuổi anh ấy.
Tôi thật sự không cam tâm. Nửa năm ấy tôi không giữ trái tim anh, lần này tôi thử một cách khác.
Nếu lần này thất bại, thì tôi sẽ hoàn toàn buông tay.
Sau khi nói xong với Quan Sảng, tôi mở ra tìm Tần Dụ Châu.
Chúng tôi xóa bạn nhau, suốt một năm qua, anh ấy nằm im lìm trong danh sách bạn bè của tôi.
Tôi sắp xếp lại chữ, rồi nhắn:
“Joy là bạn của Quan Sảng, em và cậu ấy có quen , coi như bạn bè. Cậu ấy đòi em xin của anh, em ngại không cho, anh đừng giận nhé.”
Tần Dụ Châu trả khá nhanh, nhưng có đúng một chữ: “Ừm.”
Cái thái độ này, đúng là không bấu vào để tiếp tục.
Tôi liếc mắt: “Vậy Joy không gây rắc rối gì cho anh ?”
Tần Dụ Châu: “Không.”
Tôi quăng luôn điện thoại.
Cho xin đi!
Tần Dụ Châu đúng là cục đá, loại đá vĩnh viễn không ấm lên !
Tôi không theo đuổi !
này điện thoại lại rung lên.
Tần Dụ Châu: “Tôi bật chế độ không làm phiền.”
Ồ hố, lần này nói nhiều phết đấy.
Thế chẳng phải tôi có cơ hội bám vào rồi còn gì!
“Vậy để em mời anh ăn bữa cơm, làm phiền anh thế em cũng thấy áy náy lắm.”
6.
Suốt đến sáng hôm sau, Tần Dụ Châu cũng không trả .
Lòng tôi lạnh ngắt.
Buổi sáng tôi ra ngoài lấy tin, đến tầm một giờ chiều mới có thời gian ăn trưa.
Mở điện thoại ra, tôi ngạc nhiên phát hiện, Tần Dụ Châu đã trả tin nhắn từ chín rưỡi sáng.
Mà cái điện thoại chết tiệt này lại không báo gì!
Cái đồ “trái cây” hại tôi bao nhiêu rồi đấy!
Tin nhắn anh ấy viết là:
“Xin lỗi, tối qua tôi nghiên cứu vụ án. Ăn cơm thì thôi, em không gây phiền gì cho tôi cả.”
“…”
Con người này đúng là kín như bưng, chặn sạch mọi đường lui của tôi.
Phải rồi, anh ấy bận – cũng là một trong những lý do khiến tôi chia tay .
Anh ấy vừa phải xử lý nhiều vụ án, vừa phải điều hành cả một văn phòng luật to đùng. Thời gian dành cho tôi gần như không có.
Nhưng hồi còn yêu nhau, tiền của anh ấy thì lại dành cho tôi rất hào phóng.
Tất nhiên anh ấy chẳng sợ tôi trộm tiền – dù thì Tần đại luật sư chuyên môn quá cứng rồi.
Tôi lên mạng tra một : “Làm để quay lại với người đàn ông mà mình từng chia tay?”
trả là: Hãy chân thành bày tỏ và xin tha thứ.
Vậy thì tôi…
Thử xem?
Thế là tan làm xong, tôi đứng đợi văn phòng luật của Tần Dụ Châu.
Trời đã tối mịt, người thì mãi thấy ra. Nếu không phải Tôn nói anh tan ca, tôi còn tưởng anh đã về từ lâu rồi.
Muỗi thì nhiều kinh khủng, chân tay tôi cắn mười mấy nốt sưng vù.
“Bốp!”
Con muỗi chết tiệt, tao đập chết mày!
“Vãn ?”
“Á!”
Tôi vội hạ tay , giây phút nhìn thấy Tần Dụ Châu, tôi suýt thì bật khóc.
“ anh mãi mới ra? Nhìn mấy cái nốt sưng của em này!”
Tần Dụ Châu mím môi thành một đường thẳng, hít một hơi thật sâu: “Em đứng đây làm gì?”
Tôi thấy tủi thân ghê gớm, từ nhỏ tới lớn, tôi từng để tâm ai đến thế. Ấy vậy mà anh ấy còn dám lớn tiếng với tôi.
Nhưng giờ tôi không dám cáu. Người còn theo đuổi mà.
“Em đợi anh. Em đến từ hơn năm giờ rồi.”
Tần Dụ Châu: “…”
Tôi bĩu môi: “Tần Dụ Châu, em đói lắm rồi.”
Tần Dụ Châu im lặng nhìn tôi một , cuối cùng như kiểu nhượng bộ: “Lên xe.”
Mắt tôi sáng lên: “Đi vậy?”
Tần Dụ Châu: “Em không đói à?”
“Nhưng em ngứa quá, khó chịu ghê.” Tôi vào mấy nốt sưng đỏ do gãi.
Cuối cùng tôi cũng leo lên xe Tần Dụ Châu. đi qua tiệm thuốc, anh dừng lại, mua thuốc bôi cho tôi.
“Tự bôi đi.”
Tôi nhận lấy tuýp thuốc, nhưng không vội bôi.
“Tần Dụ Châu, em đói thật. Em ăn món mì Dương Xuân anh nấu.”
Tần Dụ Châu: “…”
Anh không nói gì, nhưng tôi thấy tay anh siết vô lăng chặt hơn.
Không phải định đánh tôi đấy ?
“ là ăn một bát mì thôi mà, cần phải căng vậy không?”
Tần Dụ Châu cười khẩy một tiếng: “Vãn , tôi thật sự không em.”
Tôi sững lại: “Hả? Anh không em à? Em rõ ràng thế mà?”
Tần Dụ Châu không đáp lại. Một sau, anh bỗng dừng xe lại.
Nơi này cho đỗ xe, nhưng tôi chẳng đây là .
Tần Dụ Châu nghiêng đầu nhìn tôi: “Phải, tôi không em. Tôi không rốt cuộc em làm gì.”
anh rất trầm, như tức giận.
Nhưng tôi có làm gì , lại gắt gỏng với tôi ?
Tôi cố kìm nước mắt, mở cửa xe bước .
Không theo đuổi !
Tôi không chịu cái uất ức này!