Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Tôi vừa khóc vừa đi về phía trước như con ruồi không , chẳng bản thân định đi đâu.
Cánh bỗng siết chặt, tôi ai đó kéo lại, người lại làn nước , chạm ngay ánh Tần Dụ Châu.
“Anh làm gì đấy?” Tôi hét lên với anh.
Tần Dụ Châu tôi chằm chằm: “Em khóc cái gì?”
Tôi giằng mạnh khỏi anh: “Liên quái gì đến anh!”
Tần Dụ Châu khẽ cười: “Quả nhiên, trước kia em trước tôi toàn là giả .”
Tôi anh nói gì.
Đúng là trước kia ở trước anh, tôi luôn cố tỏ dịu dàng, yên lặng, ăn cơm không dám há to miệng, vặn nắp chai cũng giả không mở nổi…
sao?
“Đúng vậy, em giả đấy. Mấy người đàn ông các anh không đều thích kiểu như thế sao?”
Tần Dụ Châu gật : “, vậy sao em không tiếp tục giả nữa?”
Tôi tức điên luôn!
“Em giả suốt nửa năm trời anh còn chẳng thích em, vậy em giả làm gì nữa? Em đâu có ngu đến mức đeo nạ cả đời với người không hề yêu mình.”
Tần Dụ Châu hơi nheo lại, giọng càng trầm xuống một bậc: “Vãn Đồng, em đúng là đổ lỗi ngược lại thật.”
Sau đó anh đưa tôi về nhà, giúp tôi bôi thuốc, nấu mì, rồi rời đi.
Tôi vẫn không hiểu anh nói tôi “đổ lỗi ngược lại” là có ý gì.
Gần một rưỡi sáng, tôi bật dậy khỏi giường, không tâm giờ giấc, bấm gọi điện cho Tần Dụ Châu.
“Tần Dụ Châu, anh nói em đổ lỗi ngược lại là có ý gì, có là nghĩ em không thích anh không?”
Tần Dụ Châu chắc đang ngủ say, giọng khàn khàn chưa tỉnh hẳn: “Giờ là một giờ sáng.”
“Anh trả lời nhanh lên!” Tôi sốt ruột giục.
Tần Dụ Châu im lặng một lúc: “Ừ.”
“Tại sao?”
Tôi căng thẳng tới mức tim như muốn nhảy ngoài. Tôi dần hiểu tại sao ngày ấy anh lại đồng ý chia dứt khoát đến vậy.
“Tại sao anh lại nói em không thích anh?”
Tần Dụ Châu lại im lặng.
Ngực tôi như đè nén, tôi lập tức cúp máy, chui chăn, tức đến nỗi đấm liên tục giường.
Tần Dụ Châu anh lúc nào cũng như vậy, cái gì cũng giấu lòng, luôn khiến tôi cảm thấy anh rõ ràng rất gần cũng rất xa.
Hu hu hu…
Tôi vừa khóc vừa thiếp đi.
Nửa mê nửa tỉnh, điện thoại bất ngờ rung lên.
Tôi mơ màng bắt máy, bên kia truyền đến giọng trầm thấp Tần Dụ Châu: “Mở cửa.”
Một phút sau…
Tôi tỉnh hẳn, lập tức nhảy xuống giường chạy mở cửa.
Tần Dụ Châu đang đứng ngoài, mặc nguyên bộ đồ ngủ.
giờ mới hơn hai giờ sáng, anh đây bằng cách nào vậy?
“Anh… anh đến giờ này làm gì?”
Tần Dụ Châu tôi không chớp : “Anh đến hỏi em một câu.”
Tôi ngẩn người: “Hỏi gì?”
Tần Dụ Châu: “Em có thích anh không?”
Tôi đơ người gật : “Thích.”
Tần Dụ Châu bật cười, nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ.
Anh nói: “Anh cũng thích em. Vẫn luôn thích.”
8.
Tôi và Tần Dụ Châu cuối cùng cũng nói hết mọi .
Hóa lúc trước anh ấy tưởng tôi không thích anh, là vì tháng thứ hai khi quen nhau, anh vô tình thấy một “ thật” khác tôi.
Vậy anh, tất cả những dịu dàng, ngoan ngoãn tôi thể hiện trước anh, đều là giả vì… không có cảm tình.
Anh bảo, mỗi lần anh định tôi, tôi đều có phản ứng né tránh.
Tôi thề, đó không là né tránh! Là tôi đang giả … ngại ngùng! Nhưng có lẽ… tôi giả quá lố.
Anh còn nói:
“Cho dù như vậy, anh vẫn không muốn chia . Anh tự nhủ rằng cần đối xử tốt với em, sớm muộn gì em cũng sẽ chấp nhận anh. Nhưng cuối cùng em vẫn là người chủ động chia . Chúng ta còn chưa kết , em nghĩ đến ly rồi.”
“…”
Ý anh là… tất cả lỗi đều do tôi à?
Tại tôi giả quá đà, anh không dám thể hiện tình cảm mạnh mẽ?
Nghĩ lại, hồi còn quen nhau, ngoài việc không chủ động thân mật quá mức, đúng là Tần Dụ Châu đối xử với tôi rất tốt.
Nếu nói anh ấy lạnh nhạt với tôi… thật bản tính anh vốn trầm ổn. Với tôi, như thế là nhiều lắm rồi. là vì tôi quá sôi nổi mới cảm thấy anh lạnh.
Nhưng …
“Vậy anh rõ em đang theo đuổi anh, sao còn đối xử như vậy?”
“Anh không muốn em xem tình cảm như trò đùa. Sợ em là nhất thời bốc đồng, mới muốn lại với anh.”
Tôi nghe xong hơi khó chịu: “ anh, em không đáng tin vậy sao?”
Tần Dụ Châu: “…”
Sự im lặng anh, đối với tôi chính là một sự xúc phạm!
Tôi giơ đánh anh một cái: “Em không loại người đùa giỡn tình cảm, được chưa? Đừng có vu oan cho em.”
Tần Dụ Châu cười khẽ, kéo tôi lòng: “Được rồi, được rồi, là anh sai, không đổ oan cho em.”
Tôi tựa lồng ngực anh, cảm giác này cứ như mơ vậy.
Nhưng , đúng là chúng tôi lại rồi.
“Thái độ mấy hôm trước anh, em còn tưởng anh … lãnh cảm.”
Tần Dụ Châu: “…”
Rồi anh dùng hành động để chứng minh… anh không hề lãnh cảm.
Nếu lúc trước anh không hiểu lầm tôi né tránh anh, chắc tôi sớm “thu phục” rồi.
Tôi và Tần Dụ Châu vốn xác định từ là yêu để . sau khi hai bên gia đình chúng tôi lại, liền bắt hối thúc xin.
Nếu giờ tôi nói với Tần Dụ Châu là tôi chưa muốn kết , tôi vẫn chưa chơi đủ, liệu anh có mắng tôi là “trà xanh trá hình”?
Tôi không dám nói thẳng với anh, liền nhắn tin hỏi Sảng. Sảng đáp:
“ thật sự là không định Tần Dụ Châu, hay là chưa muốn giờ?”
Tôi ngồi trên bồn cầu, gõ chữ lia lịa: “Không liên đến anh ấy, là tớ chưa muốn kết sớm như vậy thôi.”
Sảng trả lời: “ không giống tớ. Tớ và Tôn Siêu giờ đang giai đoạn yêu đương tìm hiểu. Còn và Tần Dụ Châu vốn quen nhau qua mai mối, mục tiêu là . Hơn nữa, hai người từng chia , giờ lại về, giờ lại nói chưa muốn – chẳng như đang đùa giỡn người ta sao?”
Tôi thở dài.
Sảng nhắn tiếp: “Tớ khuyên nói rõ ràng với Tần Dụ Châu hơn.”
“Tớ rồi.”
Vừa bước khỏi nhà vệ sinh, thấy mấy cặp đang dán chặt tôi, ánh nào cũng đầy phức tạp.
Tôi từng người, lại sang Tần Dụ Châu, rồi cuối cùng cái TV.
Tôi quên mất là hồi nãy điện thoại mình… còn đang phản chiếu màn hình lên tivi.
Tuyệt thật.