Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà không cho ta học theo bà, lại cho ta vài kỹ nghệ phòng thân.
Từ nhỏ bà ta pha trà, điểm tâm, còn nhờ ta một ít công phu.
cần ta lười biếng, bà liền nổi giận, cầm roi tre đánh tới tấp.
Đánh đến khi ta bầm tím khắp nơi cũng không dừng, bắt ta phải ghi nhớ từng lời bà mới thôi.
đêm đến, bà lại lặng lẽ ôm ta khóc.
Ta không dám phụ bà, những bà truyền , ta đều học bằng cả tâm huyết.
Bà pha trà rất giỏi, ta cũng học được đến chín phần.
tiếc, mấy bà mất vì bệnh, không còn cơ hội ta bây ra sao.
ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, dù mệt, túi bạc một dày hơn, lòng ta lại vui.
Thế tử đang vì phủ nỗ lực lật lại bản án.
Ta không giúp được nhiều, có cố gắng kiếm thêm ít tiền hỗ trợ chàng.
4
Muội muội ta bận học, mỗi tan học xong mới có đến trà quán giúp một tay.
Lúc đang đun nước trong phòng, nàng bất ngờ nắm lấy tay ta, chằm chằm hồi lâu.
Tay ta là thứ xấu xí nhất trên .
Bao vết chai dày cộp, chồng chất vết thương cũ mới, sẹo ngang dọc, đến chính ta cũng không .
muội muội cứ mãi, không một lời.
Tối hôm , nàng nghiêm mặt bảo rằng mình không thích đọc sách, việc học là của nam nhân, nàng không học nữa.
Ta vừa giận vừa sốt ruột, lần tiên ra tay đánh muội, ép nàng bỏ ngay ý định .
Nàng khóc rằng gánh nặng nuôi nhà không một mình ta gánh, nàng không dẫm m.á.u và mồ hôi của ta xây đường công danh.
Ta cũng ôm nàng khóc: “ tỷ tỷ lại nguyện muội dẫm đó!”
“Ta còn mong muội thi đỗ công danh, vào triều quan, tỷ tỷ là a hoàn thô sử cũng được nở mày nở mặt một phen!”
Chúng ta khóc òa cùng nhau.
Muội muội khóc đủ ngủ thiếp đi.
Lúc ta mới rón rén ra sân.
Không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm bàn đá.
ra Thế tử về, không rõ từ khi nào.
trên bàn không có , ta theo bản năng như ở phủ, định rót trà.
Thế tử cuối cùng cũng khôi phục lại phần nào dáng vẻ ngang tàng bất kham kia, khẽ “chậc” một tiếng.
“Ta không còn là Thế tử, ngươi cũng không còn là hạ nhân.”
“Trên đời đâu có con đường quan, nàng không , sao lại ép buộc?”
Quả nhiên chàng nghe cả.
Ta vầng trăng sáng trên trời, mắt ngập tràn ước vọng: “Đọc sách là tốt.”
“Đọc sách , sẽ không phải a hoàn thô sử như ta nữa.”
Đọc sách , có giống như Thế tử , thiếu niên đầy khí phách.
Huống hồ, chuyện về nữ quan đứng triều đình luôn khiến ta cảm khái.
Thế tử cũng theo ánh mắt ta về vầng trăng tròn.
Chàng khẽ : “Sắp rằm .”
Ta gật , khẽ đáp.
Chàng sẽ không bao biết, ta đang mượn ánh trăng lén ngắm chàng.
Giống như suốt qua, mỗi lần gặp mặt.
5
đây phủ đang ở nơi sóng ngọn gió.
Thế tử hiện mang tên giả là A Ngưu, chẳng còn dáng vẻ trắng trẻo xưa.
Diện mạo được hóa trang kỹ lưỡng, đến khi tắm cũng không dám gỡ xuống.
Mặc vải thô áo cộc thường xuyên khiến da bị trầy xước đỏ ửng.
cũng quen , còn rèn được một thân cơ bắp.
Ngay cả gia và phu nhân cũng khó lòng nhận ra chàng.
Chàng rất thích bánh hoa quế ta .
Ta chẳng có tài cán , biết tranh thủ thời gian riêng cho chàng.
Trà quán buôn bán càng khấm khá.
Hôm có một trà khách quen dẫn bạn đến.
Hắn cười khen ngợi:
“Bà chủ à, trà cô pha, ngay cả trà sư đứng của Túy Xuân Lầu kinh thành cũng không sánh được.”
“Vị phu quân của cô thật tuấn tú, chắc vì mê trà nghệ của cô theo cô đấy chứ?”
lời trêu chọc, ta khẽ đỏ mặt.
A Ngưu hừ nhẹ một tiếng, đưa mắt liếc sang lại ta mặt đỏ bừng.
Chàng nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi thèm khát thân ta, định lấy ơn báo ơn?”
Sắc mặt ta lập tức tái nhợt, cắn môi lắc .
khi phủ xảy ra chuyện, từng có không ít trèo giường Thế tử.
họ đều thất bại.
Khi đến thế nào khi bị đuổi đi cũng y như thế.
Thế tử luôn dùng ánh mắt khinh miệt đó mỉa mai:
“Ngươi cũng xứng trèo giường của bản Thế tử?”
Ta hiểu rất rõ, ta và Thế tử khác biệt như trời với đất, chút thầm mến trong lòng sớm bị ta giấu kín, không dám lộ nửa phần.
Hai kia không nhận ra , lại quay ra tranh luận kịch liệt về trà nghệ của ta và trà sư nọ, ai cũng không phục ai.
Tối hôm đó, ta bị ta bắt cóc.
Chúng liên tục tra hỏi ta có từng gặp Thẩm Bách Chu Thế tử hay không, quan hệ với chàng là .
Ta sợ đến mức tim như nhảy khỏi cổ họng.
nhặt được Thế tử, ta vẫn thường tưởng tượng ra những tình huống như vậy.
Ta luyện tập trong vô số lần.
Ta cố giữ bình tĩnh trả lời.
nước mắt vẫn trào ra đầy mặt.
Kẻ đó không , bất ngờ bóp mạnh mặt ta, hừ lạnh một tiếng.
“Sao khóc đến mức ?”
Tấm vải che mắt được gỡ ra, ánh sáng chiếu vào mắt.
Ta Thế tử.
“Nếu chút chuyện thế ngươi cũng không chịu nổi, sớm quên chuyện giúp ta đi.”
“Một khi bước vào vũng bùn, không còn đường thoát.”
Ta vội vàng lau nước mắt, sợ chàng sẽ không cho ta giúp nữa.
“Nước… nước mắt cũng là kế hoạch của ta, ta đâu có khóc!”
Thế tử như mọi lần, cười khẩy gọi ta là “tiểu ngốc tử.”