Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta quá yếu đuối, hắn thậm chí không cần ra , có khiến ta và muội muội biến mất không dấu vết tại Dương Châu.
Ta cúi đầu.
“Thiếu gia Hứa tiền đồ rộng mở, nữ không dám trèo cao.”
“Huống chi, biểu ca tuy đã bỏ rơi nữ, giữa chúng ta… đã từng có da thịt tương giao…”
Sắc mặt Hứa Kiêu lập tức biến đổi.
ra từ thích đến ghét, đơn giản thế.
Sau khi hắn đi, ta đứng một mình trước quán cháy rụi, nhìn hồi lâu, mắt cay xè.
Ôn Hoa, không được khóc.
Đừng để những kẻ đó có dịp cười nhạo.
là một quán đốt, là công sức đổ sông đổ bể, là không còn cách nào giúp được Thế tử.
Giờ khắp nơi đều đang siết chặt, Thế tử biết có kẻ đập quán chúng ta, liệu chàng có đứng ra thay ta không?
Ta vội vàng lắc đầu.
thế hả Ôn Hoa?
Thế tử hiện thân còn khó giữ, chàng không đến là nhất.
vụ án không lật lại được, chàng nên chạy thật xa, giấu tên ẩn tích, mãi mãi không quay nữa.
11
Khi mấy tửu lâu trong thành đập nát quán ta.
Những kẻ từng nhiệt tình tới cầu hôn ta đều biến mất chim muông, không một dám đứng ra.
Thôi .
Vợ chồng còn có lúc hoạn nạn chia lìa, ta với họ thậm chí còn chưa có quan hệ, không giúp là điều dễ hiểu.
Ta nghỉ ngơi mấy hôm ở nhà, quyết định ra ngoài cu li.
Dù lúc mới vào phủ, ta đầu từ việc nặng nhọc, đã quen .
Không còn quán đã sao, người còn sống là được.
Huống chi ta còn khỏe mạnh, có có chân, lẽ nào lại không nuôi nổi một nhà?
Mỗi ngày ta dậy sớm muộn, mệt đến mức vừa đến là ngủ mê man.
Sợ muội muội nghi ngờ, ta bèn rằng quán ăn phát đạt.
Khoa cử sắp tới .
Muội muội học suốt đêm, để không phụ kỳ vọng ta.
Nàng còn muốn tranh thủ giúp ta trông quán.
Sao có để được?
trước nhìn thấy vết thương trên ta thôi, nàng đã khóc nức nở thế.
thấy ta cu li ở bến tàu.
Biết ta và nàng ngủ riêng không phải vì sợ phiền, mà là vì chân ta mỗi đêm đau đến phát run.
Có khi nàng sẽ thực sự từ bỏ mấy năm đèn sách.
không được.
Ta liền ra oai với dáng vẻ một người tỷ tỷ, dọa nạt nghiêm nghị.
“Ta là tỷ tỷ, muội phải nghe lời ta.”
“Ngày mai ta kiểm tra bài , không thuộc quà sinh nhật ta chuẩn thôi luôn!”
Muội muội dậm chân tức tối, đành tiếp tục học.
Ta hí hửng quay phòng.
Vừa khép cửa lại, trong phòng đã vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Lâu không gặp, Hoa càng lúc càng uy phong nhỉ?”
12
Ta trợn tròn mắt, vui sướng đến mức đầu óc choáng váng.
Chưa kịp phản ứng, ta đã nhào vào lòng Thế tử.
Mùi xà phòng quen thuộc trên người chàng khiến ta ngây ngất.
Trên người chàng không có mùi lạ.
Y phục là đồ mới thay, không có nếp nhăn nào.
Dây căng trong đầu vừa buông lỏng.
Nước mắt liền ướt đẫm n.g.ự.c chàng.
Chàng vỗ nhẹ đầu ta bằng một .
“Chậc, khóc thế , cứ đang để tang ta .”
“Khóc dai thế kia, hát khúc bi chắc hay ra phết.”
Ta theo phản xạ bịt miệng chàng lại, giật mình vội vàng buông ra.
“Thế tử, chàng phải tránh điều xui xẻo, không được bậy!”
“Chàng đột nhiên trở , là vì có lật lại vụ án phủ sao?”
Chàng bình tĩnh gật đầu, “Chín phần chắc chắn.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thế tử tuy ngông cuồng, chưa bao giờ dối.
xong, chàng nhìn ta, “ trước khiến nàng , là lỗi ta. Sau nàng theo ta kinh, ta sẽ xin Hoàng thượng ban cho nàng một chức quan .”
Ta lặng lẽ cúi đầu.
“Thế tử, ta không muốn kinh nữa.”
“Ta thấy Dương Châu rất , không lớn không nhỏ, vừa đủ dung thân.”
Kinh thành xa hoa, khiến người mê muội, chung quy không phải nơi dành cho ta.
Không cầu lập công lớn, cần không trở thành gánh nặng Thế tử là đủ.
Thế tử nghe lại tức giận, cau mày hỏi.
“Dạo có nạt nàng không?”
Ta vội vàng lắc đầu, “Không có, quán buôn bán , người đến cầu thân nhiều, hàng xóm đối xử với ta rất .”
Chàng mặt lạnh chẳng .
Chẳng bao lâu sau lại rời đi.
Ta , không có bất ngờ xảy ra, đây có lẽ là cuối ta gặp Thế tử.
tới nghe được tin chàng, chắc là ngày phủ được tuyên án rửa oan.
Mặt trời rực rỡ vốn nên treo cao giữa trời, ta là người tình cờ được ánh sáng ấy chiếu rọi trong thoáng chốc.
13
chỗ là ở bến tàu.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn.
Tết đã gần kề, hàng hóa vận chuyển tới càng nhiều.
Ta sợ lạnh nhất.
hễ vào cơ lại lò lửa.
Cái rét thấu xương dường chẳng chạm đến ta.
Hôm nay việc không ít, tối qua ta ngủ không ngon.
Ta đến phu nhân, đến phủ, đến Thân vương.
Càng nhiều hơn — là Thế tử.
Chàng đã khôi phục lại dung mạo ban đầu, chắc không còn e sợ nhận ra.
Trông chàng gầy đi nhiều.
Quầng mắt xanh đậm hằn rõ.
Ta còn muốn biết, khoảng thời gian qua chàng đã trải qua những , trên người có vết thương mới không?
ta không dám hỏi.