Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Kẻ đó làm giả thư từ qua lại giữa Tiêu Vân và vua của địch quốc, chứng cứ đầy đủ không thiếu thứ gì.

Chỉ là Tiêu Vân đã mất, chẳng còn cách nào biện bạch.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ chỉ lăng trì ngũ mã phanh thây Tiêu Vân, lại tru di cả nhà họ Tiêu.

Cái c/h/ế/t của Tiêu Vân thật kỳ lạ, tất cả chuyện này diễn ra trông quá đỗi trôi chảy.

Tựa như… đã có người cố tình bày mưu sắp đặt.

Có kẻ muốn hại Tiêu Vân.

Kẻ ấy ẩn nấp ngay trong phủ họ Tiêu.

Tiêu Vân là bậc quân tử đoan chính, cả đời thanh danh sạch sẽ.

Vậy mà sau khi khuất, lại gặp đại họa này.

Về sau, ta dốc sức giúp Tiêu Huyền thay đổi thân phận, rồi khoa cử nhập sĩ.

Cũng chỉ mong có ngày y ra sức tra lại án cũ, rửa sạch nỗi oan cho huynh trưởng mình.

Ta lau qua đôi mắt, ép dòng lệ trở về.

Đời này, để ta tự tay hoàn thành chuyện ấy.

Ta lấy ra cành trúc đào cất trong tay áo, ngắm nghía thật lâu trước ánh nến.

8

Tiểu Đào thật ra có thể xem là ả hàng xóm của ta.

Trong rừng trúc phủ họ Tiêu còn mọc chen loạt trúc đào, chính là chỗ bản thể của ả.

Bởi thế, ta chỉ cần nhẹ nhàng đã tìm ra gốc của ả.

Khi ấy, Tiểu Đào vẫn đang ngon giấc.

Bụi trúc đào trông vô cùng khoan khoái.

Ung dung phơi nắng, hoa lá dập dềnh trước gió.

Ta ngồi xổm nhìn ả, khua thử kéo cắt hoa giữa không trung.

“Cạch, cạch.”

Bụi trúc đào chợt thôi lay động.

Ta nghe có tiếng la hoảng hốt.

“Khoan đã! Tiểu Trúc Tử! Ngươi đang làm gì vậy!”

“Có gì từ từ nói, đừng cắt ta hu hu hu hu…”

Ta lấy ra cành trúc đào đã hơi héo.

“Đây là hoa của ngươi à?”

Chốc sau, trước mắt hiện ra dáng thiếu nữ.

Tiểu Đào và ta mặt đối mặt, cùng ngồi xổm, mắt ả gần như dí sát cánh hoa.

Sắc mặt ả kinh ngạc đến cực độ.

“Cái… cái này đúng là hoa của ta!” – Ả rụt rè liếc nét mặt ta: “Ngươi lấy ở đâu ra thế?”

Ta thành thật trả lời.

Tiểu Đào trông như sắp khóc vì giận.

Ả giơ bốn ngón tay, thề thốt với trời.

“Ta dù làm vô số chuyện xấu, nhưng chuyện này thật không phải do ta làm!”

Câu kế tiếp, thoáng yếu ớt như tơ nhện.

“Giờ ta còn đang leo lên giường Tiểu công tử, nào có thời gian hãm hại Đại công tử…”

Lòng ta khẽ động, hờ hững hỏi lại.

“Vậy rồi sao?”

Tiểu Đào thần hồn lơ lửng, đáp như kẻ mộng du.

“Cũng thuận lợi lắm. Chỉ là Tiểu công tử nhận lầm ta thành người khác…”

“Hắn ôm ta mà gọi A Nhược. A Nhược là ai chứ?”

Ta đứng dậy định đi, bị ả níu ống tay áo làm ta chao đảo.

“Ôi, nghĩ oan cho ta xong liền muốn chạy hả?”

Mùi hương ngọt thoảng phía sau lập tức kề sát vào.

Hương da thịt ấm áp, xuân ý khêu gợi.

“Tiểu Trúc Tử, sao ta cứ thấy ngươi trông quen mắt lắm đấy?”

Ta định hất ra, Tiểu Đào bất thần biến sắc.

“Trời ơi, sao bản thể của ta rụng trụi mất một nửa rồi?”

9

Ta theo chân Tiểu Đào, lần theo mùi hương tìm đến nơi.

Những cành trúc đào mất tích được phát hiện trong phòng Tiêu Huyền.

Chỉ còn trơ lại mấy cuống hoa.

Lòng ta trầm xuống.

Cả cây trúc đào đều có độc, Tiêu Huyền cầm nó để làm chi?

Tiểu Đào xót xa ôm cánh tay, tức tối không thôi.

“Ta chỉ muốn trèo lên giường y, ai dè y lại lén lấy hoa của ta…”

“Hèn chi gần đây ta thấy uể oải rã rời, bổ mãi vẫn không hồi sức!”

Ả nghiến răng, “Tiểu công tử, ngươi chờ đó cho ta…”

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.

Tiêu Huyền đã quay lại.

Ta và Tiểu Đào nhìn nhau, vội trốn dưới gầm giường.

Cách tấm bình phong mỏng, Tiêu Huyền ngồi gian ngoài, trò chuyện với ai đó.

“Thuốc của Đại công tử đã đưa sang chưa?”

“Đưa rồi.” Kẻ kia kính cẩn thưa. “Người bên trong báo Đại công tử đã uống.”

Móng tay ta bấm sâu vào da thịt, môi mím chặt.

“Vậy thì tốt.”

Tiêu Huyền khẽ cười, “Bên Tả tướng, ta cũng đã bàn xong rồi.”

“Đợi Tiêu Vân c/h/ế/t đi, lại tung chuyện tư thông địch quốc ra, là c/h/ế/t không đối chứng.”

“Nhà họ Tiêu này, thế mới coi như đổ nát hoàn toàn.”

10

Trong đầu ta hiện lên vô vàn cảnh tượng.

Lúc thì Tiêu Vân cùng ta trêu đùa.

Người nhờ ta, sau khi người mất, hãy chăm sóc Tiêu Huyền trưởng thành.

“Tiểu Huyền mồ côi mẹ từ sớm, lại đa nghi nhạy cảm.”

“Ta làm huynh trưởng, luôn canh cánh lo cho nó.”

Lúc lại là đêm phủ họ Tiêu bị diệt môn, ta nhặt được Tiêu Huyền còn sống giữa đống xác.

Thiếu niên ấy ngẩng đầu nhìn ta, sắc mày mắt chan đầy m/á/u.

Y trông thấy ta, chỉ dửng dưng buông một câu.

“Ngươi tới chậm quá. Tiêu Vân c/h/ế/t rồi.”

Khi ấy ta không nhận ra điều gì bất thường.

Cứ ngỡ y đau lòng quá độ, nên mới nói năng như vậy.

Thì ra là y.

Chả trách y còn mạng sống.

Chả trách mớ thư từ giả mạo ấy, thậm chí có đóng ấn riêng của Tiêu Vân.

…Hóa ra đều do y.

Khoảnh khắc đó, ta thực sự muốn xông ra hỏi cho rõ, cớ sao Tiêu Huyền lại làm vậy.

Đại công tử đối đãi y chẳng hề bạc bẽo.

“Tiểu Trúc Tử, ngươi bình tĩnh đã!”

Tiểu Đào thì thào sát bên tai, âm lượng đứt quãng.

Ả ôm chặt lấy ta, sợ ta nóng m/á/u mà làm liều.

Mãi đến lúc Tiêu Huyền rời đi, đầu óc ta vẫn mịt mờ trống rỗng.

Tiểu Đào rụt rè nhìn ta, không biết nói gì.

Ta gắng bình tĩnh lại, quyết định phải đi tìm Tiêu Vân trước.

11

“Ngươi tới rồi?”

Tiêu Vân vốn đang ngồi viết chữ nơi án thư.

Nghe động, người hơi nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Sao trông khổ sở vậy? Đôi mắt đều đỏ hoe.”

Thấy chén thuốc đặt trên bàn còn nguyên, ta mới khẽ thở phào.

Tiêu Vân thấy ta bưng bát lên, cứ ngỡ ta lại muốn ép người uống, liền bất đắc dĩ nhíu mày.

“A Nhược…”

Cái vẻ này ta từng thấy, mỗi lần người lén đổ thuốc đều như thế.

Rồi người nhìn thấy ta tự mình uống một ngụm.

“…” Tiêu Vân sững sờ.

Sắc mặt đổi mấy lần, cuối cùng hóa ra mừng rỡ.

Người thở dài cảm khái, “Biết điều rồi. Biết chia sẻ gánh nặng cho Đại công tử rồi.”

Thuốc đắng chát, suýt làm ta phun ngay ra.

Suýt nữa che lấp luôn cảm giác tê rần nơi gốc lưỡi.

Bên trong quả nhiên có trúc đào.

Ta chớp mắt, thấy mọi thứ chao đảo.

Ta ngoắc tay, Tiêu Vân liền ghé sát, thoáng chau mày.

“Sao thế?”

Ta “chụt” một cái, hôn lên môi người.

Đôi mắt hờ hững lập tức mở to.

“Ngươi…”

Ta lờ mờ ngắm nhìn y.

“Tiêu Vân. Ta hình như trúng độc rồi.”

Vậy nên nhân thể chiếm chút thời gian của ngươi.

“Ta nói cho ngươi nghe, ta vừa có một giấc mộng.”

Ta đem chuyện kiếp trước, kèm cả suy đoán của mình, kể lộn xộn cho người.

“Thà tin là có còn hơn bỏ qua.”

Ta nhìn thẳng vào sắc mặt Tiêu Vân, len lén nhắc nhở.

Tùy chỉnh
Danh sách chương