Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giống như bát thuốc đêm nay, thật sự đã bị bỏ trúc đào vào!”
“Tiểu công tử dẫu sao cũng chẳng phải đệ ruột của ngươi, ngươi phải cẩn thận.”
Nhận thấy mặt người chùng xuống, ta rụt rè hỏi.
“Ngươi giận ư?”
Tiêu Vân lắc đầu.
“Không. Ta chỉ đang nghĩ…”
Người vươn tay ôm lấy ta, giọng nhẹ nhàng.
“A Nhược của ta, ắt hẳn chịu nhiều khổ đau, oan ức lắm rồi.”
12
Tiêu Vân tín nhiệm ta ngoài mong đợi.
Lập tức sai người bí mật theo dõi Tiêu Huyền.
Ta thở phào, “Nếu vậy, ta…”
“Lại muốn đi nữa sao?”
Ta lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa, coi như ngầm nhận.
Tiêu Vân lấy từ tay áo ra một khối ngọc bội, buộc vào thắt lưng ta.
“Mỗi lần thấy ngươi đến, đều hấp tấp rối ren.”
“Đeo cái này, thị vệ trong phủ sẽ không làm khó ngươi.”
Lời người nói là thế, nhưng nay ta mang thân phận Ngũ Công chúa, tốt nhất vẫn đừng để nhiều kẻ thấy mặt.
Ta vừa mò đến bức tường thấp cuối sân sau, bất thình lình bị Tiêu Huyền đang ngồi canh chặn lại, làm ta hết hồn.
Tiêu Huyền vốn từng nhìn thấy dung nhan Ngũ Công chúa.
“A Nhược.”
Tiêu Huyền chộp lấy tà áo ta, khiến ta loạng choạng.
Trên người y nồng nặc mùi rượu.
“Buông ra.” Ta lạnh lùng. “Ngươi nhận lầm người rồi.”
Y say khướt, cười đáp: “Sao có thể?”
“Trừ ngươi ra, chẳng ai nhìn Tiêu Vân bằng ánh mắt đó.”
Ta gỡ ngón tay y, quay người định bỏ đi.
Ai dè y bỗng thốt lên, “Ta hối hận rồi, A Nhược.”
“Quay về bên ta đi, được không?”
Chưa kịp đợi ta trả lời, Tiêu Huyền chợt rên một tiếng, ngã ầm xuống đất bất tỉnh.
Tiểu Đào quăng cây gậy, từ sau lưng y bước ra.
Ả liếc Tiêu Huyền say không còn biết trời trăng, nhăn mày đầy chán ghét.
Rồi thấy rõ ta, ánh mắt ả bỗng lóe sáng.
“Thì ra ngươi chính là A Nhược à?”
Tiểu Đào nom có vẻ hào hứng.
“Ta rất thích ngươi! Tiểu Trúc Tử, chẳng bằng cùng ta đồng tu đi?”
“Ta chẳng hứng thú để ngươi hút tinh khí.”
Ả nắm chặt tay ta, nũng nịu van lơn.
“Tiểu Trúc Tử. A Nhược tốt của ta. Vậy ngươi đến hút tinh lực của ta cũng được!”
Thấy ta không đáp, Tiểu Đào đành lôi xềnh xệch Tiêu Huyền rời đi.
Đi được nửa chừng, còn quay đầu nhìn ta mấy lần.
“Nói chứ, chuyện ta hút của Tiểu công tử, ngươi đừng nói cho Đại công tử biết nhé?”
Ta thở dài.
“Ngươi thích thì cứ làm, ta không xen vào.”
Đời này, dẫu ngươi có hút y đến ngu si, ta cũng chẳng bận tâm.
13
Vừa mới hồi cung, ta đã bị nhốt lại.
Hoàng hậu ngồi ghế chủ vị, trông ta với ánh nhìn vừa giận vừa thương.
“Suốt ngày chạy lung tung, chẳng còn ra dáng công chúa.”
“Con có phải thích công tử nhà họ Tiêu không? Sao không bảo Mẫu hậu sớm?”
Ta quay sang cầu cứu Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy đau khổ gật đầu, ắt hẳn đã khai hết.
Hoàng hậu đưa tay điểm nhẹ trán ta.
“Còn giấu giếm ư? Con ốm nặng mới khỏi, lại suốt ngày sang phủ họ Tiêu.”
“Không ở bên Mẫu hậu, Mẫu hậu cũng buồn lắm.”
Đôi mắt người lộ nét trách nhưng chan chứa dịu dàng, khiến tim ta nghẹn nóng.
Trúc sinh ra từ đất trời, nào hiểu thế nào là tình thân.
Nghĩ đến đây, ta càng hoang mang.
Ta chẳng phải con ruột của Hoàng hậu.
Chỉ là một hồn ma phiêu lạc, may mắn sống lại trong thân Thẩm Thanh Nhược.
Ta ngập ngừng mở miệng, “Mẫu hậu, nếu… con không phải Thẩm Thanh Nhược thì sao?”
Tiểu Thúy không nhịn nổi, “Công chúa lại nói linh tinh rồi.”
Hoàng hậu xoa xoa đầu ta, bất giác bật cười.
“Con chính là Thanh Nhược của Mẫu hậu.”
Ta ngây ngẩn ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ấm áp của người.
“Hãy yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện để Mẫu hậu lo.”
14
Rất nhanh ta đã hiểu ý câu nói của người.
Vài ngày sau, trong cung thiết yến tối.
Ta nhìn hai kẻ đang ngồi cạnh ta, bên trái là Tiêu Vân, bên phải là Tiêu Huyền, không khỏi ngẩn người.
“Mẫu hậu, người đây là…”
Giọng ta run lên.
Hoàng hậu che miệng cười khẽ, mặt mày rạng rỡ.
“Mẫu hậu không rõ con thích ai trong hai người, liền cho cả hai vào dự.”
Nói đoạn, người ghé sát ta, hạ thấp giọng.
“Nếu Thanh Nhược đều ưa, thu nhận cả hai cũng chẳng sao.”
Hoàng hậu dường như hiểu lầm chuyện gì lạ lùng.
Ta cắn răng, “Mẫu hậu, không phải, con…”
“Được rồi được rồi, không cần giải thích, Mẫu hậu đều biết cả rồi~”
Người khúc khích cười, nhã nhặn ấn ta ngồi xuống.
Tiêu Huyền đứng lên hành lễ với ta.
“Bái kiến Công chúa điện hạ.”
Tiêu Vân cũng đứng dậy, cất giọng nửa trêu nửa thật.
“Điện hạ?”
Da đầu ta tê rần, đành cười gượng.
“Không… không cần đa lễ.”
Từ hai bên, vô số ánh mắt dồn tới.
Ta như ngồi trên đống kim, khép hờ mắt đầy chua xót.
Hoàng hậu an vị, bắt đầu vui vẻ trò chuyện cùng Tiêu Vân.
“Nay công tử họ Tiêu được bao nhiêu xuân xanh? Nhà ở chỗ nào? Thường thích việc gì?”
Tiêu Vân lần lượt đáp.
Ban đầu rất suôn sẻ, cho đến khi ta nghe người nói:
“Thần thích nhất là trúc.”
Trong mắt Tiêu Vân thoáng ý cười, người nhẹ nhàng ngâm:
“Thuở thương khóm trúc bên song núi, chẳng đổi màu xanh đợi ta về.”
“Trúc là giống mộc cao khiết chịu sương gió.”
Hoàng hậu sáng rỡ đôi mắt, “Vừa khéo, bổn cung cũng chuộng trúc.”
Hai người tâm đầu ý hợp, mải miết đàm đạo.
Ta xoa xoa cánh tay, lặng lẽ dạt sang bên.
Ôi tê cả da gà.
Tiêu Huyền có lẽ hiểu lầm gì đó, hết rót trà lại dâng nước, rất mực cung kính.
Lúc y đẩy sang cho ta một đĩa bánh hoa quế, chợt có một bàn tay từ bên phải vươn ra chặn lại.
“Nàng không ăn thứ này.”
Tiêu Vân hờ hững nói.
Quả thật ta không ăn.
Khi xưa, ở hậu viện phủ họ Tiêu có một cây quế nở rộ.
Tinh linh hoa quế khiến ta mến, ngày ngày cùng nàng chơi đùa.
Chẳng ngờ sau bị thiên lôi bổ trúng, chẳng còn hơi thở.
Chỉ là, kiếp này ta chưa từng kể chuyện đó cho Tiêu Vân biết.
Ta hoang mang nghĩ, y làm cách nào rõ được nhỉ?
Ngẩng đầu, liền chạm vào ánh nhìn sâu thẳm từ Tiêu Vân.
“Điện hạ, mời dời bước nói chuyện.”
15
Mùa đông, rừng cây trụi lá.
Ta cúi đầu nhìn mũi giày, không dám ngẩng lên.
“Ta không cố ý giấu chàng. Chỉ là chuyện này nói ra rất phức tạp, ta…”
Tiêu Vân khẽ ngắt lời, “Ta không trách nàng.”
Chàng lấy từ trong tay áo ra hai đoạn trúc nhỏ.
Vân trên đó giống hệt nhau, cùng chẻ ra từ một gốc trúc.
Chỉ là một đoạn đã khô úa ngả vàng, đoạn kia vẫn giữ màu xanh mượt mà.
Ta kinh ngạc nói, “Ta nhớ rõ chỉ đưa chàng một đoạn thôi mà.”
Chàng lắc đầu, nụ cười thoáng nét chua xót.
“Đoạn còn lại, là khi ta mười bốn tuổi, tự tay bẻ lấy.”
Mười bốn tuổi.