Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vương thị gào thét, nhưng vùng vẫy nào cũng không thể dậy nổi.
“Hưu ta? Cổ của ngươi rửa sạch chưa vậy?”
Tả Hồng nhịn cười — cuối cùng thì điện cũng cứng rắn trở .
Sau khi bị tát hai mươi cái, Vương thị tức đến ngất xỉu, được nhân khiêng về phủ An Lạc Hầu.
“Tuyết Nhi, ta về biệt viện tắm suối nóng thôi.”
“Vâng, thân.”
ta không rời đi, thì làm sao để nhà họ Mộ có cơ hội tự tìm đường chết?
6
đầu tiên, Tuyết Nhi vẫn còn buồn bực trong lòng.
Nhưng sang hai, khi Tiểu tướng từ biệt viện bên cạnh đến, nàng liền bận rộn theo chàng đi săn bắn, nào còn tâm trí than sầu buồn khổ?
“Điện , quả nhiên đúng đoán. Mộ Thanh Vân đập phá kho phủ công chúa, đem toàn của cải làm sính lễ cho Băng Vận .”
Hữu Thanh nói trợn mắt — dạo gần đây biểu cảm của nàng càng sinh động.
“Điện , hay là ta quay về ngay, đoạt đồ của mình?”
Tả Hồng có chút háo hức hỏi ta — nàng vốn thích ở trong biệt viện, vì có kẻ đang lén lút phá hoại.
“Không cần. mai ta sẽ đích thân đến phủ An Lạc Hầu tặng đại lễ cho họ.”
Ta ung dung phe phẩy quạt — dù sao cũng phải tịch biên sản, vội .
Tả Hồng và Hữu Thanh nhau, đồng loạt nhoẻn miệng cười.
Lúc tại phủ An Lạc Hầu, Băng Vận đang thử giá y lộng lẫy, tinh xảo.
“Tà váy hơi dài, để nương sửa cho con.”
Nàng có tay nghề thêu thùa không tệ, sửa xong cũng không làm lỡ hôn sự mai.
“ là đẹp , không cần sửa đâu.”
Mộ Thanh Vân dịu dàng Băng Vận — giá y của Hầu Vân Diệu năm xưa phải hơn ba trăm thêu suốt mấy tháng mới xong.
“Phụ thân, nếu Trưởng công chúa biết ta dọn sạch kho phủ, liệu có trách tội không?”
Băng Vận lo lắng hỏi.
“ nàng ta trở mặt ta , ta cũng buồn nhún nhường nữa. Cùng lắm thì ta hòa ly nàng, xem lấy những làm bồi thường.”
Mộ Thanh Vân muốn quay về phủ công chúa nữa — hắn có tiền có quyền, cần sống dưới bóng Hầu Vân Diệu.
Lưu Yên trong lòng mừng thầm — cuối cùng nàng cũng sắp ngẩng đầu sống.
Phủ Tần vương và phủ An Lạc Hầu kết thông , sính lễ đến một trăm năm mươi tráp — chỉ có công chúa gả chồng mới được đãi ngộ .
Canh qua, Tần Viễn Chu đến rước dâu.
Toàn phủ An Lạc Hầu phủ một màu đỏ thắm, Băng Vận được nha hoàn đỡ tay, cúi chuẩn bị bước lên kiệu hoa.
Tiểu tướng cưỡi ngựa dẫn binh kéo đến.
“Có chuyện vậy? trận phải chuyện tốt lành .”
“Ta nhớ năm kia phủ Quốc công bị tịch thu sản cũng là cảnh tượng đó.”
Mọi bàn tán xôn xao, ánh mắt đình họ Mộ đầy vẻ hả hê.
“Tiểu tướng , ngươi định làm ?”
Tần Viễn Chu cau mày hỏi — hắn và tướng xưa nay ưa nhau, hôm nay rõ ràng là ý phá rối.
“ có thánh chỉ!”
tiểu tướng tung xuống ngựa, mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc.
“Phụng thiên thừa vận, đế chiếu viết: An Lạc Hầu trộm tài vật phủ công chúa, tư thông Lưu Yên sinh ra Băng Vận, tội danh cực kỳ nghiêm trọng.
niệm tình hắn thương con, đặc cách miễn tội cho Băng Vận, cho phép nàng lấy thân phận chính thê gả cho Tần Viễn Chu.
An Lạc Hầu Mộ Thanh Vân giáng làm dân, tài sản phủ An Lạc Hầu sung công, giao cho Trưởng công chúa xử lý.
Ngoại trừ nô, toàn nhà An Lạc Hầu đều phát phối đến Giang Nam, vĩnh viễn không được nhập kinh.”
Vương thị nghe xong không thở nổi, trợn mắt ngất lịm.
“Không thể nào… xưa nay luôn khoan dung ta, sao giáng ta làm dân!”
Mộ Thanh Vân lắc đầu liên tục, không thể tin vào tai mình — chuyện hoàn toàn trái những hắn tính toán.
Là Hầu Vân Diệu, chắc chắn là nàng ép làm vậy, để dễ bề khống chế hắn.
“Ta muốn gặp Trưởng công chúa! Ta là phò mã! Kẻ nào dám động đến ta?”
Mộ Thanh Vân đẩy lùi các thị vệ định bắt hắn, lùi hét lớn.
“ mới muốn gặp ta? Muộn .”
Ta giơ quạt che miệng khẽ cười, dáng vẻ tuyệt vọng của hắn thấy hả lòng.
“Vân Diệu! Mau vào cung cầu xin thu hồi thánh chỉ! Nếu không, ta sẽ không bao tha cho nàng nữa!”
“Có chuyện tốt sao? Hữu Thanh, đưa hưu thư cho hắn.”
Ta liếc Băng Vận đang trừng mắt đầy căm hận ta — cuối cùng cũng không giả nữa?
“ thân ta và phụ thân là thanh mai trúc mã, là Trưởng công chúa cướp yêu của khác nên mới ra nông nỗi hôm nay. Tất cả đều là lỗi của ngươi!”
Băng Vận khóc nói, nàng và thân đều là kẻ bị hại.
“Ngươi không trách Mộ Thanh Vân vì ham hư vinh ruồng bỏ thân ngươi. Không trách thân ngươi vì ham mê nam sắc gian díu sinh ra ngươi. Cũng không trách bản thân tham lam muốn cướp lấy vị trí của Tuyết Nhi. Ngươi đến trách bản công chúa?”